Từ khi rời khỏi cục cảnh sát, bên ngoài đã có hai chiếc xe chờ sẵn. Một chiếc tới đón Mạnh Tình Đức, chiếc còn lại là xe của Thịnh Long.
Không còn cái không khí căng thẳng như trong phòng thẩm vấn, Mạnh Tình Đức đeo khẩu trang và đội mũ, bước đi im lặng bên cạnh Thịnh Long. Khi thấy anh chuẩn bị rời đi mà không thèm quay đầu lại, cô không kìm được gọi một tiếng:
"Thịnh Long."
Rõ ràng là mẹ con, mà lại lạnh nhạt hơn cả người dưng. Thấy anh khựng lại, cô hơi lúng túng mời:
"Ăn với mẹ một bữa cơm được không?"
"Không." Thịnh Long vẫn không ngoái đầu nhìn.
Ngón tay anh vừa chạm vào tay nắm cửa xe, định mở ra thì Mạnh Tình Đức chạy tới chắn trước mặt anh, giữ chặt cổ tay anh:
"Đã lâu không gặp, ăn với mẹ một bữa đi!"
Cô cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cô hé môi định nói gì đó, nhưng nghĩ đến bao năm qua, mình vẫn gọi con bằng tên đầy đủ, chưa từng thân thiết hay dịu dàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT