Chiều thứ tư. Trời lại đổ mưa.
Không còn là cơn mưa lất phất dịu dàng như vài ngày trước, mà là một cơn mưa nặng hạt, trút xuống những âm thanh đan xen giữa đất trời và vòm cây. Trường học nằm im lìm trong màn mưa trắng xóa, những giọt nước vỡ tung trên mái ngói, rơi xuống bệ cửa sổ và len lỏi vào từng kẽ gỗ cũ kỹ.
Minh Triết đứng dưới hiên hành lang dài, tay cầm tập sách, mắt nhìn xa xăm về phía sân sau. Cậu không biết vì sao mình lại bước đến đây. Chỉ là… trong lúc vô thức, đôi chân cứ đưa cậu rời khỏi lớp học, đi qua dãy hành lang vắng người, vòng qua thư viện và dừng lại ở đây – nơi cậu thoáng thấy Nhật Hạ rời đi vài lần trong tuần qua.
Một góc sân nhỏ phía sau trường, nơi có chiếc hộp thư gỗ mục nát.
Cậu từng nghĩ đó chỉ là một vật trang trí cũ kỹ bị bỏ quên. Nhưng rồi lại thấy Nhật Hạ – cô bạn trầm lặng ngồi cùng bàn – lặng lẽ đặt gì đó vào trong mỗi buổi chiều. Không ai để ý. Không ai hỏi. Chỉ có cậu – vô tình nhìn thấy, và vô thức quan tâm.
Cơn gió mạnh đột ngột lùa qua, thổi bay vài chiếc lá vàng đang đọng nước. Bất giác, Minh Triết thấy một tờ giấy mỏng manh bị cuốn khỏi hộp thư, vướng vào cành cây thấp rồi rơi xuống đất.
Cậu bước lại, nhặt lên.
Lá thư được gập gọn, nét chữ tròn trịa, dịu dàng, có phần quen thuộc. Minh Triết nhìn một lúc, như đang cân nhắc. Rồi cậu mở nó ra.
“Có một khoảng lặng trong lòng mình mà không ai nhìn thấy. Nó không ồn ào, không làm đau, nhưng đôi khi lại khiến mình thấy trống rỗng...
Mình không biết có ai từng cảm thấy như vậy chưa, nhưng nếu có, mình hy vọng họ cũng tìm được một nơi để giữ lại những điều chưa kịp nói.
Giống như mình có chiếc hộp thư ấy.”
Đọc đến đó, Minh Triết dừng lại. Tay cậu siết nhẹ mép giấy, tim bất chợt rung lên một nhịp không tên.
Có điều gì đó trong những dòng chữ ấy khiến cậu không thể rời mắt. Không phải vì văn phong. Cũng chẳng phải vì tò mò. Mà là… sự đồng cảm.
Cậu hiểu rất rõ cái cảm giác ấy – khoảng lặng không tên, sự trống rỗng giữa một tập thể náo nhiệt. Cảm giác như mình đang tồn tại nhưng không thuộc về. Cậu đã sống trong điều đó suốt một thời gian dài – trước cả khi chuyển đến đây.
--
Hà Nội. Mùa đông năm ngoái.
Minh Triết từng có một khoảng thời gian tưởng như mọi thứ đều ổn. Gia đình đủ đầy, trường học danh tiếng, bạn bè không thiếu. Nhưng đằng sau những điều tưởng chừng hoàn hảo ấy là một mảng tối không ai nhìn thấy.
Ba mẹ cậu bắt đầu xa cách. Những cuộc cãi vã đêm muộn, những bữa cơm nguội ngắt vì mỗi người một phòng. Mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa khi trái tim đã nguội lạnh. Cậu từng cố gắng lấp đầy khoảng trống ấy bằng thành tích học tập, bằng những nụ cười xã giao. Nhưng rốt cuộc… vẫn là cô đơn.
Rồi có một ngày, cậu cầm bút viết một lá thư dài. Không ghi tên người nhận. Chỉ viết tất cả những điều chất chứa trong lòng. Lá thư ấy chưa từng được gửi đi. Cậu gấp nó lại, giấu vào một cuốn sách – rồi lặng lẽ quên.
Cho đến hôm nay, khi đọc được lá thư của Nhật Hạ – lá thư đầu tiên không thuộc về cậu, nhưng lại phản chiếu chính nỗi lòng cậu từng giấu kín.
--
Hôm sau, trời nắng nhẹ.
Sau buổi học, Minh Triết không về ngay. Cậu nán lại lớp, đợi cho những bạn khác rời đi hết. Nhật Hạ vẫn ngồi ở chỗ cũ, ghi chép lại vài dòng bài học. Khi thấy cậu đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt có phần ngạc nhiên:
– Bạn chưa về à?
Minh Triết tiến lại gần, đưa cho cô một tờ giấy đã được gấp cẩn thận. Nhật Hạ hơi giật mình, nhận ra đó là lá thư hôm qua cô đã đặt vào hộp.
– Mình… nhặt được trong sân. Có lẽ gió thổi bay ra – cậu nói nhỏ – Xin lỗi vì đã đọc mà chưa xin phép.
Nhật Hạ im lặng một lúc. Rồi nhẹ giọng:
– Không sao. Thư đó… vốn không viết cho ai. Nên… ai đọc cũng được.
Minh Triết ngồi xuống, hai tay đan vào nhau:
– Mình thấy trong đó… là chính mình. Có những điều bạn viết… giống như mình từng cảm thấy.
Cô nhìn cậu, đôi mắt bỗng chùng xuống. Không cần hỏi gì thêm, chỉ một câu nói ấy đã đủ khiến khoảng cách giữa hai người như được rút ngắn.
– Mình cũng từng cảm thấy như thế – Nhật Hạ nói khẽ – Như thể… cả thế giới đang ồn ào, còn mình thì đứng ngoài rìa.
Minh Triết mỉm cười nhẹ, nụ cười thoáng qua nhưng rất thật:
– Cảm ơn bạn… vì đã viết những điều đó.
Cả hai ngồi lặng vài phút. Không ai nói gì. Nhưng dường như không cần đến lời nói. Giữa họ, một sợi dây vô hình nào đó vừa được nối lại – không phô trương, không rõ ràng, chỉ là một sự thấu hiểu tĩnh lặng.
--
Tối hôm đó, Nhật Hạ viết một bức thư khác. Không đặt vào hộp thư, mà cẩn thận cất vào ngăn bàn Minh Triết.
“Có những người xuất hiện trong đời như cơn gió mát giữa mùa hè – không báo trước, nhưng đủ khiến lòng người dịu lại.
Mình không biết cậu đã từng đi qua những ngày thế nào. Nhưng nếu cậu thấy mỏi, thấy lạnh, hãy nhớ… có một góc lớp học này luôn lặng lẽ chờ cậu quay về.”
Và sáng hôm sau, Minh Triết đến lớp sớm hơn thường lệ.
Khi mở ngăn bàn, cậu thấy mảnh giấy ấy – gấp gọn, nét chữ dịu dàng.
Cậu không cười, cũng không nói gì. Nhưng tay cậu nhẹ nhàng gập thư lại, đặt vào ngăn vở.
Từ hôm đó, mỗi tuần, hộp thư sau sân không chỉ còn là nơi chứa những dòng viết lặng lẽ của một mình Nhật Hạ. Thỉnh thoảng, bên trong có thêm một mảnh giấy khác – nét chữ nam, trầm, ngay ngắn.
Một cuộc trò chuyện thầm lặng bắt đầu.
Không cần nhìn nhau, cũng không cần gọi tên.
Chỉ là… họ viết cho nhau – như hai linh hồn lạc lõng cuối cùng tìm thấy nhau giữa thế giới ồn ào.