Sống chung với Tạ Từ Hoài có một lợi ích lớn, đó là ngày nào cũng được chiêm ngưỡng body vừa rắn rỏi vừa quyến rũ của anh ta.
Ngày nào cũng vậy, sau khi tắm xong, anh ta cũng chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm quanh hông rồi nghênh ngang bước ra ngoài, hoàn toàn không để tâm đến sự hiện diện của tôi.
Lần đầu tiên tôi còn xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn lung tung, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng: "Anh có thể quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút không?"
Anh ta nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ trêu chọc: "Làm cũng đã làm rồi, còn xấu hổ cái gì?"
Về sau thấy mãi cũng thành quen, tôi miễn dịch luôn với body của anh ta luôn.
Thái tử gia này cực kỳ kén ăn, không thích đồ ăn ngoài, còn bắt tôi phải đích thân vào bếp nấu nướng để trừ tiền thuê nhà.
Tôi có lý do để nghi ngờ anh ta cố tình gây khó dễ cho tôi.
Tay nghề nấu ăn của tôi không tốt lắm, mà miệng lưỡi anh ta thì độc không khác gì rắn hổ mang, đến mức chỉ cần liếm môi một cái thôi cũng đủ để bị "độc ch-ết".
"Cô nấu cái gì vậy? Phân à? Sao nó vàng khè thế này?"
"Có phải cô định đầu độc tôi để thừa kế hai trăm triệu trong thẻ của tôi không?"
"Cơm này chó cũng không ăn."
"Bảo tôi nhảy từ đây xuống còn dễ hơn bắt tôi ăn một miếng."
Tất nhiên, anh ta không thoát khỏi "luật chân hương".
Chỉ trong nháy mắt, anh ta bưng bát cơm ăn sạch không chừa một hạt.
Thái tử gia tổng kết một câu: "Nhìn thì khó ăn, nhưng vẫn nuốt được."
Kết quả, ba bữa một ngày của anh ta đều do tôi lo liệu.
Tôi thực sự vô cùng hối hận. Sớm biết thế này thì bỏ thuốc độc vào thật, có khi tôi đã được thừa kế số dư hai trăm triệu trong thẻ của anh ta rồi.
Dựa vào đâu mà một nữ phụ ác độc như tôi lại phải làm bảo mẫu cho nam chính chứ?
Ai cho phép hả?!