Tạ Từ Hoài tỉnh lại, hai chúng tôi ngồi trên sofa, mặt đối mặt nhìn nhau.
Anh ta tùy tiện khoác lên một chiếc áo phông trắng, nhưng những vết cào và dấu hôn trên cổ vẫn lộ rõ, không cách nào che giấu được.
Ánh mắt anh ta đầy vẻ trêu chọc, quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Cô chính là bạn cùng phòng mẹ tôi cử đến giám sát tôi?"
Tôi hơi bối rối, khẽ gật đầu: "Tôi tên Lăng Tinh Tinh."
"Tôi biết, bạn cùng lớp với tôi."
Anh ta cười nhạt, giọng điệu thản nhiên: "Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra. Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường."
Đệt, trên đời lại có chuyện tốt thế này sao?
"Ba mươi triệu?"
Dù sao cũng phải nhiều hơn mẹ anh ta một chút chứ, tôi mất cả lần đầu cơ mà.
Anh ta cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt: "Đúng là sư tử ngoạm lớn. Cô nghĩ mình đáng giá ngần ấy à?"
Tôi bày ra vẻ thương lượng, giơ một ngón tay lên: "Thế một triệu?"
"Đọc số tài khoản đi."
"183xxxxxxxx."
Một giây sau—"Đinh!"
【Số dư tài khoản Alipay +1,000,000 VND】
Tôi lại… lại phát tài rồi!
Thái tử gia và mẹ anh ta đúng là quý nhân của tôi mà!
Việc đầu tiên sau khi nhận tiền là thanh toán viện phí cho mẹ, rồi chuyển một khoản sinh hoạt phí cho em trai đang học cấp ba, số còn lại cất đi.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Từ Hoài, anh có ở nhà không?"
Ch-ết cha! Nữ chính đến rồi!
Tôi vội kéo Tạ Từ Hoài, ngăn anh ta ra mở cửa: "Anh ngồi yên, tôi giúp anh che vết hôn trên cổ."
Anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, tôi lục túi lấy kem che khuyết điểm.
Vì quá căng thẳng, lúc đứng dậy tôi sơ ý trật chân, cả người mất thăng bằng ngã xuống đùi Tạ Từ Hoài.
Một lần nữa, tôi lại cảm nhận được thứ khổng lồ bên dưới anh ta.
Không khí ngượng ngùng đến cực điểm. Tôi hoảng loạn muốn đứng dậy, nhưng eo đã bị hai cánh tay mạnh mẽ ghìm chặt.
Anh ta nhếch môi, nhướng mày, dáng vẻ vừa lười biếng vừa tà tứ: "Cố ý à? Tôi lại cứng nữa rồi, giờ phải làm sao đây?"
Chuyện gì thế này, tim tôi đang đập nhanh đến mức… sắp vượt mốc một tỷ nhịp mất rồi.
...
Lệnh cấm bình luận vừa được gỡ bỏ.
【Cảnh tượng huyền thoại, tôi chờ mong quá rồi đây!】
【Tốt quá, nữ chính đến rồi, chúng ta được cứu rồi!】
【Cầu xin tác giả hãy tàn nhẫn trừng phạt cặp đôi tra nam tiện nữ này!】
【Nữ phụ này đúng là tâm cơ quá đáng, trực tiếp ngồi lên đùi nam chính luôn kìa.】
【Quả nhiên tâm hồn đen tối, nữ phụ không biết xấu hổ à?】
【Cô ta đúng kiểu trà xanh chính hiệu, nữ chính chắc không đấu lại nổi đâu.】
【Thật sự không có ai ship nam chính và nữ phụ sao?】
【Ai mà ship cặp này chắc tâm lý méo mó vặn vẹo lắm.】
【……】
Bình luận lại biến thành một mớ hỗn loạn, thà cứ bị cấm còn hơn.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn dồn dập.
"Được rồi, anh ra mở cửa đi."
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi người anh ta, chỉnh lại quần áo. Nhịp tim đang đập như trống trận cuối cùng cũng dần trở lại bình thường.