Chương 5 – Không ai cho cậu một lý do để bị đánh


 Lục Hiểu đứng ngoài cửa, trong phòng chuyện gì cũng nghe rõ mồn một. Hắn biết, tiểu ca giờ phút này trong lòng nhất định là rất khổ sở, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Huống chi, chính hắn cũng không dám ở trong phòng lâu quá sợ lát nữa tẩu tử lại chạy tới mắng hắn lười biếng.

“Tiểu ca, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều. Ngươi cứ ngồi nghỉ, ta đi cho heo ăn xong sẽ lại tới nói chuyện với ngươi.”

Hòa Miêu vội vàng đứng dậy: “Ta cùng ngươi đi.”

Lục Hiểu vội vẫy tay: “Kia không được. Nhị ca nói hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi.”

Dứt lời liền chạy vội ra ngoài.

Đi ngang qua sân, Lục Hiểu liếc mắt nhìn ba nam nhân đang ngồi trong sân, lại nhanh chóng quay đầu đi vào phòng bếp.

Lục Hành An ngồi tựa vào tảng đá lớn, không nói một lời.

Lục Phong thì ngồi xổm một bên, không ngừng thở dài.

Lục lão đầu cũng chỉ cúi đầu im lặng.

Hiển nhiên, cả nhà đều bị Vương Cúc làm cho khó xử.

Nghĩ đến người vợ kia của mình, trong lòng Lục Phong cũng ngổn ngang trăm mối.

Vương Cúc vốn là người trấn trên, nhà mẹ đẻ còn làm chút sinh ý, điều kiện so với Lục gia thì khá hơn nhiều.

Nhưng mà, cố tình Vương Cúc lại coi trọng Lục Phong, người đàn ông thường xuyên đưa đặc sản vùng núi cho nhà nàng.

Nói thế nào cũng đòi gả về.

Đương nhiên

Nguyên bản nhà họ Lục cũng không đến mức nghèo túng như bây giờ.

Lục lão đầu khi còn khỏe mạnh là người cần cù chịu khó, lại còn là tay săn cừ khôi, việc đồng áng trong nhà cũng được chăm nom rất tốt.

Tuy rằng vợ đã mất sớm, nhưng ba đứa con ông vẫn được ông gồng gánh nuôi lớn.

Nhưng ai ngờ, ngay sau khi Lục Phong và Vương Cúc đính hôn không lâu, tai họa lại ập đến.

Hôm đó trời tuyết lớn, ông cụ ngồi trong nhà không yên, bèn muốn lên núi kiểm tra mấy cái bẫy đã đặt từ trước xem có thu hoạch gì không.

Đúng lúc hai đứa con trai đều ra ngoài đưa hàng, ông liền khóa Lục Hiểu lại trong nhà, một mình lên núi.

Không ngờ, một lần đi ấy lại khiến ông mất đi cả đôi chân.

Lang bạt trên núi hơn hai mươi năm cuộc đời, cuối cùng lại trượt chân ngã xuống vực.

Đến khi Lục Hành An tìm thấy ông, ông đã bất tỉnh, nằm bất động trong đống tuyết.

Cả nhà vì giữ lại được mạng cho ông, không chỉ bán sạch ruộng đất mà còn vay thêm ba mươi lượng bạc bên ngoài.

Cuối cùng người thì giữ được, nhưng đôi chân thì tàn phế, từ đó gia cảnh ngày càng sa sút.

Lục Phong lại thở dài.

Tại sao bọn họ lại nhẫn nhịn Vương Cúc hết lần này đến lần khác, để mặc nàng quát tháo trong nhà?

Bởi vì vào lúc gia đình gặp biến cố, nàng vẫn không chê nghèo khó mà đồng ý gả vào.

Không những mang theo sính lễ hai lượng bạc đã đính ước từ trước, mà còn mang thêm sáu lượng bạc nữa, giúp gia đình trả được gần tám lượng nợ.

Chính vì thế, cho dù Vương Cúc tính tình có xấu, hay thích gây chuyện ồn ào, trong nhà cũng không ai dám nói gì.

Chỉ là mấy năm gần đây, nàng càng ngày càng quá đáng.

Lục Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng:

“Cha, để con cõng cha về phòng, ngoài này lạnh lắm.”

Lục lão đầu khẽ xoa hai bàn tay đã không còn cảm giác ở chân, để Lục Phong cõng mình từ sân đưa trở lại phòng.

Lục Hành An đứng yên một lát, sau đó mới xoay người lặng lẽ trở về.

Trong phòng, Hòa Miêu đang tựa vào đầu giường, đầu óc còn đang miên man đủ điều.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu giật mình bật dậy.

Lục Hành An khẽ kéo khóe môi, nhưng giờ phút này thật sự không thể nặn ra nổi nụ cười.

Sợ Vương Cúc lại chạy ra mắng mỏ linh tinh, hắn dứt khoát đóng cửa phòng lại.

Cửa vừa đóng, căn phòng lập tức tối đen.

May là còn có một khung cửa sổ nhỏ, Lục Hành An lần mò bên tường, lấy cây gậy gỗ định gác lên để hé cửa cho sáng sủa một chút.

Nhưng Hòa Miêu vừa thấy hắn cầm gậy, liền bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây.

Càng thấy Lục Hành An đến gần, hắn lại càng sợ hơn.

Trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần… bị đánh.

Chợt hắn nhớ ra mình vẫn đang mặc áo bông mới.

Nghĩ đến nếu bị đánh rách thì thật uổng, cậu vội vàng run giọng nói:

“Ngươi… ngươi chờ một chút, để ta cởi áo mới ra rồi ngươi hãy đánh.”

Nói xong cũng chẳng dám nhìn Lục Hành An lấy một cái, tay run run đưa lên cởi hàng khuy áo.

Lục Hành An nhất thời không nghe rõ cậu nói gì.

Sao tự nhiên lại đòi cởi áo?

Cũng chẳng dám quay đầu nhìn, hắn tiếp tục đi tới bên cửa sổ, dùng gậy gỗ chống khung cửa sổ lên.

Một luồng ánh sáng yếu ớt rọi vào phòng.

Hòa Miêu đang cởi đến nửa chừng thì khựng lại, quay đầu theo hướng ánh sáng.

Lục Hành An cũng theo bản năng quay lại nhìn cậu

Rồi sững người.

Chỉ thấy Hòa Miêu đã cởi đến nửa phần áo bông, khuy trước ngực đã bung, bên trong chẳng mặc áo lót, lộ ra bờ ngực trắng nõn đang khẽ phập phồng theo nhịp thở.

Tim Lục Hành An bất giác đập mạnh.

Hòa Miêu sau một khoảnh khắc ngây người, mới hậu tri hậu giác kéo lại quần áo.

Nhưng Lục Hành An đột nhiên lại bước nhanh hai bước tới gần.

“Vừa rồi ngươi nói… cởi áo để ta đánh ngươi?”

Cậu sững lại, ánh mắt nhìn về phía cây gậy chống cửa sổ, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

" Vì cái gì muốn đánh ngươi"

Hòa Miêu ngẩn người —

Bị đánh… còn cần lý do sao?

Ở nhà, chưa bao giờ có ai cần lý do để đánh cậu

Muốn đánh thì đánh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play