Tuân Hạc lại khuyên anh ấy ăn nhiều một chút, anh Tôn miễn cưỡng ăn một nửa, liền dọn dẹp, hỏi họ: “Các cậu chắc là có chuyện muốn hỏi đúng không?”
Tuân Hạc gật gật đầu, nghĩ đến câu nói ban nãy của anh Tôn là “Không ngờ bệnh của cậu ấy lại nghiêm trọng như vậy”, chứ không phải không ngờ cậu ấy bị bệnh, liền hỏi anh ấy: “Nghe ý anh, anh đã sớm biết cậu ấy có bệnh tâm lý?”
Anh Tôn nói: “Đúng vậy, tôi biết từ rất sớm. Tôi và cậu ấy quen nhau khoảng mười năm rồi, chúng tôi thực ra quen nhau trong game.”
Mười năm trước, lúc Đỗ Phái Lan còn chưa thành niên, từng chơi một game online cổ trang. Khi đó cậu ấy vẫn là học sinh, thực ra cũng không có nhiều cơ hội online, nhưng con đường thu thập tài nguyên trong game này rất rườm rà, không chơi nghiêm túc thì lực chiến sẽ nhanh chóng tụt hạng. Để giữ thứ hạng, Đỗ Phái Lan tìm một người cày thuê, chính là anh Tôn.
Anh Tôn quản lý tài khoản của cậu ấy rất tốt, Đỗ Phái Lan chỉ cần duy trì nạp tiền, cuối tuần đăng nhập ngắm phong cảnh là được. Cậu ấy không hứng thú lắm với các kiểu chơi cạnh tranh trong game, ngay cả đi phó bản cũng không thích. Đăng nhập là đi dạo khắp bản đồ, khắp nơi tìm chỗ có thể kích hoạt kỳ ngộ.
Một ngày nọ, lúc cậu ấy đang đi dạo ngoài thành, bị người chơi hạng hai dẫn người bao vây, giết đi giết lại rất nhiều lần.
Đỗ Phái Lan hỏi trên kênh chung là có ân oán gì không? Người hạng hai nói, chỉ là ngứa mắt việc cậu ấy luôn đứng trên đầu anh ta. Còn nói biết nạp tiền thì có ích gì, chẳng phải vẫn là một con gà mờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT