Sau khi tiễn ba mẹ Tuân về, Quý Dư Tích và Tuân Hạc đã rong ruổi bên ngoài nửa năm trời.
Trong lòng Quý Dư Tích vẫn luôn có một nỗi lo mơ hồ, khó tả về thế giới này. Cậu là người hiểu rõ bản chất của thế giới này nhất, và càng hiểu rõ lại càng lo lắng liệu Đầu Não có để lại lỗi nào khi tạo ra nó hay không.
Tuân Hạc biết chuyện nhưng không nói gì nhiều, chỉ đưa cậu đi cùng khám phá non sông tươi đẹp.
Sau khi ngắm nhìn bao cảnh đẹp, thưởng thức bao món ngon, thế giới này càng trở nên chân thực hơn trong lòng Quý Dư Tích. Họ đi từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, thoải mái nắm tay, ôm nhau giữa đám đông, giống như những người bình thường, nhưng lại không hoàn toàn giống. Sống phóng khoáng như vậy, dường như cả linh hồn cũng được tự do.
Quý Dư Tích cuối cùng cũng không còn suy nghĩ miên man nữa. Nếu mọi thứ rồi sẽ có ngày kết thúc, thì cuộc đời này của cậu cũng không còn gì hối tiếc.
Trong nửa năm này, da cậu đã đen đi hai tông so với lúc khởi hành, nhưng khí sắc lại tốt hơn trước rất nhiều. Tuân Hạc thì chuyên tâm vào việc vỗ béo cậu, mỗi khi đến một nơi mới, anh lại nghiên cứu hương vị đặc trưng của nơi đó, cố gắng tự mình tái hiện lại để nấu cho Quý Dư Tích ăn.
Không nói đâu xa, tài nấu nướng của anh quả thực đã tiến bộ vượt bậc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play