Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Quý Dư Tích tỉnh lại sau cơn hôn mê kéo dài. Hôm nay, cậu cũng được xuất viện về nhà. Đây là lần thứ tư cậu rơi vào trạng thái ngủ sâu không tỉnh, nhưng lần này, khi cậu tỉnh dậy, tất cả mọi người đều vui mừng từ tận đáy lòng.
Trong số đó, dĩ nhiên người kích động nhất phải là Tuân Hạc.
Bởi vì những ngày Quý Dư Tích chưa tỉnh, anh có thêm một tầng lo lắng mà không ai biết. Chỉ có anh mới biết thân phận thật sự của Quý Dư Tích, và cũng mơ hồ cảm nhận được qua thái độ của cậu rằng cậu có khuynh hướng muốn trả lại cơ thể này cho chủ cũ.
Giờ đây, Quý Dư Tích đã tỉnh, anh vô cùng may mắn vì người tỉnh lại chính là Tích Bảo của anh, không hề thay đổi, cũng không hề dung hợp với ai khác.
Cho dù có một ngày người nhà họ Quý biết được thân phận của Tích Bảo, biết cậu không phải là cậu con út mà họ hết mực yêu thương, rồi sau đó bài xích cậu, thì anh cũng nhất định sẽ bảo vệ Tích Bảo đến cùng.
Có lẽ như vậy lại càng tốt, Tích Bảo sẽ chỉ là Tích Bảo của riêng mình anh mà thôi.
Nhưng giấc mơ đó của Tuân Hạc còn chưa kịp bắt đầu thì anh đã nghe thấy Quý Dư Tích khẽ nói: “Tuân Hạc, em chính là em, trước giờ vẫn luôn là em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT