Trong căn phòng cổ kính, một đứa bé đang vô cùng tập trung tu luyện.

Bỗng nhiên, cánh cửa "ầm" một tiếng bị đạp tung ra.

Một đứa bé bụ bẫm khỏe mạnh đứng ở cửa, hai mắt sáng rực nhìn người đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, hét lên: 

“Tam ca, mười lăm rồi, đến giờ rồi!”

Lâm Vân Dật mặt đen như đít nồi nói: 

“Rồi rồi rồi, biết rồi.”

Lâm Vân Dật thầm nghĩ: “ Tên tiểu tử thối  này nói câu đó, nghe cứ có cái cảm giác kỳ lạ như 'mười lăm, đến giờ lên đường' ấy.”

Lâm Vân Tiêu: “Tam ca, huynh đang tu luyện à!”

Lâm Vân Dật liếc xéo Lâm Vân Tiêu một cái, tức giận nói:

 “Đúng thế! Đệ phải biết tu luyện kỵ nhất là bị làm phiền, đừng có suốt ngày đạp cửa phòng ta, năm nay còn chưa hết nửa năm, ta đã sửa cái cửa đó năm lần rồi đấy.”

Lâm Vân Tiêu gãi đầu, nói: “Hôm nay là ngày được ăn gà mà, tam ca , sao huynh còn miệt mài tu luyện thế ?.”

Lâm Vân Dật: “Không thì sao?”

Lâm Vân Tiêu như không thấy vẻ mặt lạnh tanh của Lâm Vân Dật, tự nói một mình: 

“Tam ca, hôm nay mình thịt mấy con?”

Lâm Vân Dật liếc Lâm Vân Tiêu một cái, nói: 

“Đệ nghĩ xem thịt mấy con?”

Lâm Vân Tiêu: “Ba con đi,ừm, ít nhất cũng phải hai con, một con không đủ ăn.”

Lâm Vân Dật tức giận nói: “Tu luyện thì lười biếng, nhưng kỹ năng ăn gà thì đứng đầu!”

Lâm Vân Tiêu: “Sao có thể giống nhau được chứ? Tam ca, mau đi thôi, mọi người đang chờ đấy.”

Lâm Vân Dật: “Thôi thôi, đi thì đi.”

Lâm Vân Dật theo Lâm Vân Tiêu đến rừng cây dương, trong rừng đã có mấy đứa trẻ đang đợi.

Lâm Vân Dật vừa xuất hiện, mấy đứa trẻ đã đồng thanh hô một tiếng:

 “Dật ca.”

Trong rừng cây dương, nuôi hơn trăm con Linh Kê, số Linh Kê này đều là tài sản riêng của Lâm Vân Dật.

Nhờ có hơn trăm con Linh Kê này, Lâm Vân Dật mới 6 tuổi đã nghiễm nhiên trở thành lão đại trong lòng đám tiểu oa nhi ở núi Thanh Khê.

Mấy đứa trẻ trên núi, có đứa lớn hơn Lâm Vân Dật ba bốn tuổi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện gọi một tiếng "Dật ca".

Lâm Vân Dật nhìn giang sơn mình gây dựng trên núi, không khỏi cảm thấy xúc động.

Năm ba tuổi, Lâm Vân Dật và Lâm Vân Tiêu cùng tham gia kiểm tra linh căn, Lâm Vân Dật kiểm tra ra Ngũ linh căn kim mộc thủy hỏa thổ, Lâm Vân Tiêu kiểm tra ra Tam linh căn kim thủy hỏa.

Trong thế giới tu chân, linh căn chủ yếu được chia làm bốn loại.

Loại thứ nhất là Thiên linh căn, tức là chỉ có một loại thuộc tính duy nhất.

Tốc độ tu luyện của tu sĩ có loại linh căn này nhanh hơn linh căn bình thường mấy lần, khi kết đan thì không gặp bình cảnh.

Tu sĩ có Thiên linh căn là con cưng của Thiên Đạo, vô cùng hiếm gặp, chỉ cần vận may không quá tệ, không bị chết yểu, cơ bản đều có thể kết thành Kim Đan.

Loại thứ hai là Chân linh căn, tức là có hai hoặc ba loại thuộc tính linh căn.

Thiên linh căn quá hiếm, các đệ tử tinh anh trong đại tông môn phần lớn là tu sĩ có song linh căn.

Tam linh căn kém hơn một chút so với song linh căn, nhưng dù sao thì cơ hội Trúc Cơ cũng không hề nhỏ.

Loại thứ ba là ngụy linh căn: có bốn hoặc năm loại thuộc tính linh căn, linh căn tạp nham, tốc độ tu luyện rất chậm.

Còn có loại thứ tư là biến dị linh căn: hai hoặc ba loại thuộc tính ngũ hành trộn lẫn với nhau, bị biến dị và thăng hoa, có các thuộc tính như lôi, băng, ám, phong, v.v.

Ngũ linh căn của Lâm Vân Dật thuộc loại ngụy linh căn, loại linh căn này đừng nói kết đan, chỉ Trúc Cơ cũng khó như lên trời.

Tư chất của Lâm Vân Tiêu cũng chẳng khá khẩm gì hơn, tuy là Tam linh căn, nhưng lại là Tam linh căn kim thủy hỏa, thủy linh căn và hỏa linh căn trời sinh tương khắc, loại Tam linh căn này có thể nói là loại kém nhất trong số các Chân linh căn.

Tuy linh căn của hai người đều không tốt lắm, nhưng dù sao cũng có linh căn.

Phải biết rằng, trong giới tu chân, tỷ lệ xuất hiện linh căn ở thôn dân phàm nhân chưa đến một phần nghìn, nếu cha mẹ có linh căn, thì tỉ lệ con cái có linh căn sẽ cao hơn một chút, nhưng cũng không cao hơn là bao.

Lão tổ của Lâm gia là một tu sĩ Trúc Cơ, gia gia của Lâm Vân Dật là Lâm Bắc Vọng, lấy vợ lẽ mấy chục người, vất vả cày cấy mấy chục năm, sinh được cả trăm đứa con, nhưng cũng chỉ có ba người có linh căn.

Năm đó, sau khi kiểm tra linh căn xong, cha mẹ của Lâm Vân Dật hỏi hai huynh đệ muốn quà gì.

Lâm Vân Dật nói, muốn hai con Linh Kê, một trống một mái.

Lâm Vân Tiêu nghe Lâm Vân Dật nói vậy, cũng muốn hai con Linh Kê, không cần trống mái, con nào béo thì lấy.

Hai con Linh Kê của Lâm Vân Tiêu, không lâu sau khi mua về, đã bị cúng tế ở miếu thờ Ngũ Tạng.

Hai con linh kê của Lâm Vân Dật, sau khi mua về thì được nuôi lớn, sau đó, hắn liền bắt đầu sự nghiệp nuôi gà hoành tráng.

Gà có thể nuôi bằng linh cốc, cũng có thể nuôi bằng Linh Khâu.

Lâm gia ở trấn Thanh Khê có mười mẫu linh điền, mỗi năm thu hoạch hai vụ, sản lượng khoảng hơn hai vạn cân linh cốc.

Hơn hai vạn cân linh cốc nghe thì nhiều, nhưng số linh cốc này phải nộp ba phần cho Ngự Thú Tông, năm phần trong số bảy phần còn lại phải cung cấp cho tu sĩ trong gia tộc tu luyện, hai phần còn lại phải bán để đổi lấy linh thạch, nếu dùng để nuôi gà thì hơi xa xỉ.

Không có linh cốc thì chỉ còn Linh Khâu, Lâm gia chiếm cứ núi Thanh Khê, có một linh mạch nhị giai, nơi này có khá nhiều Linh Khâu sinh trưởng.

Ban đầu, Lâm Vân Dật dùng trứng Linh Kê để dụ dỗ trẻ con trong gia tộc giúp hắn bắt Linh Khâu.

Sau đó, gà con của Lâm Vân Dật nở ra, đàn gà ngày càng lớn, Linh Khâu bắt đầu không đủ.

Lâm Vân Dật bắt đầu nghiên cứu phương pháp chăn nuôi Linh Khâu, ông trời không phụ lòng người, hắn nhanh chóng thành công.

Sau khi nghiên cứu ra phương pháp nuôi Linh Khâu, đội bắt Linh Khâu của Lâm Vân Dật đã chuyển sang thành đội nuôi Linh Khâu.

Lâm Vân Dật là một người xuyên không, kiếp trước sống ở Trái Đất.

Đó là một thế giới có công nghệ thông tin vô cùng phát triển, nhưng không có linh khí, tu chân chỉ là truyền thuyết.

Phương pháp nuôi Linh Khâu của Lâm Vân Dật là tham khảo phương pháp nuôi giun gỗ trong thùng các tông ở Trái Đất.

Phương pháp nuôi giun gỗ trong thùng các tông ở Trái Đất: Chuẩn bị vật liệu gỗ phế thải như mùn cưa hoặc vỏ cây, trộn chúng với đất, sau đó trải lên luống nuôi, phủ một lớp vải bố hoặc thảm ẩm lên bề mặt luống nuôi để tạo môi trường tối tăm ẩm thấp thích hợp cho giun sinh trưởng. Ngoài ra, duy trì nhiệt độ thích hợp là quan trọng nhất cho sự phát triển của giun, và cũng cần giữ môi trường ẩm ướt.

Lâm Vân Dật sử dụng thùng gỗ, là thùng gỗ cây dương linh.

Trên núi Thanh Khê có một khu rừng cây dương linh, lớn khá tốt, nhưng giá trị sử dụng của loại cây này không cao, không dùng được việc lớn, chặt đi thì tiếc.

Kể từ khi Lâm Vân Dật quyết định nuôi Linh Khâu, những cây này đã được nhắm đến.

Lâm Vân Dật nhặt cành cây dương linh gãy, lá khô và đất trộn lẫn, trải lên luống nuôi, sau đó phủ một lớp vải bỏ đi lên bề mặt luống nuôi.

Núi Thanh Khê bốn mùa như xuân, nhiệt độ không cần quá lo lắng, để giữ ẩm, hắn thường xuyên kêu gọi thành viên Đội Nuôi Linh Kê tưới nước cho thùng giun.

Lần đầu tiên nuôi Linh Khâu, Lâm Vân Dật cũng chỉ là mò đá qua sông, may mắn thay, Linh Khâu có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, rất thuận lợi nuôi thành công.

Trong ba năm qua, thùng nuôi giun trên núi dần dần tăng lên, số lượng đạt tới 30 thùng.

Qua thời gian không ngừng nghiên cứu và cải tiến, Linh Khâu của Lâm Vân Dật ngày càng béo tốt.

Linh Khâu không thể cho Linh Kê ăn trực tiếp, thỉnh thoảng ăn một hai con giun sống thì không sao, ăn nhiều giun sống, Linh Kê sẽ bị khó tiêu, xuất hiện triệu chứng tiêu chảy.

Linh Khâu phơi khô chế biến qua, có thể tránh được tình trạng này.

Thành viên Đội Nuôi Linh Kê của Lâm Vân Dật gánh vác trách nhiệm chế biến Linh Khâu.

Nói đến thì giun đã chế biến giàu linh khí, cũng coi như là một món ăn vặt không tệ, thỉnh thoảng thành viên Đội Nuôi Linh Kê cũng sẽ lấy ăn thử.

Ngoài việc dùng để cho gà ăn và làm đồ ăn vặt, Linh Khâu còn có thể dùng để câu cá.

Thành viên đội nuôi nhỏ cơ bản đều dùng Linh Khâu câu được cá linh.

Để động viên tính tích cực làm việc của nhân viên tiểu đội, sau khi đàn gà lớn mạnh, Lâm Vân Dật liền định ra ngày mười lăm hàng tháng là ngày ăn gà, sẽ giết Linh Kê để ăn.

Phải biết rằng một con Linh Kê trị giá mười hai linh thạch, đối với trẻ con trong tộc, mười hai linh thạch đã là một khoản tiền lớn.

Sau khi quy mô đàn Linh Kê lớn mạnh, ngày giết gà hàng tháng dần dần từ một con biến thành hai con.

Mặc dù Lâm Vân Dật chỉ mới 6 tuổi, nhưng đã có ba năm kinh nghiệm nuôi gà, xứng đáng là tay nuôi gà chuyên nghiệp.

Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Vân Tiêu, nói: “Đệ đã thông báo cho đại ca chưa?”

Lâm Vân Tiêu vội vàng gật đầu, nói: “Đã thông báo từ lâu rồi, đại ca nói, huynh ấy tưới xong linh vũ thuật cho linh điền là đến.”

Lâm Vân Dật chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nói:

 “Vậy được rồi.”

Nhìn dáng vẻ "không dung thứ nửa hạt bụi" của Lâm Vân Dật, thành viên Đội Nuôi Linh Kê đều lộ vẻ sùng kính.

Gà mà Lâm Vân Dật nuôi đều là Linh Kê, ngày thường cho ăn qua lưới sắt, không có nguy hiểm lớn, nhưng muốn bắt gà ra khỏi chuồng để giết thịt thì hơi nguy hiểm.

Linh Kê có sức chiến đấu rất mạnh, sơ sẩy một chút là có thể bị mổ cho một mảng thịt.

Lúc này cần nhờ đến cao thủ, ca ca của Lâm Vân Dật và Lâm Vân Tiêu là Lâm Vân Văn, song linh căn kim thủy, thiên tài thiếu niên nổi tiếng trong gia tộc, hiện giờ đã là cao thủ luyện khí tầng ba, giết hai con Linh Kê, tự nhiên dư dả.

Lâm Vân Dật: “Đại ca chắc sắp đến rồi, đệ đi chọn hai con gà đi.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy, dẫn theo một nhóm nòng cốt nuôi gà đi chọn gà qua hàng rào dây thép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play