Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có khả năng dừng lại ở tuổi hai mươi tư.
Người già thường nói năm tuổi là năm hạn, suốt cả năm làm gì cũng không suôn sẻ. Vốn dĩ Mạc Tiểu Nghiêu không tin mấy, xong vào khoảnh khắc trước khi ý thức tan biến, cô đã tin rồi.
Chẳng biết năm nay có phải là năm tuổi của Trái đất không nhỉ?
Ba phút trước, khoảnh khắc Mặt trời vừa lặn xuống, cuối cùng Trái đất cũng chán ghét lũ ký sinh chỉ biết vòi vĩnh mà không biết báo đáp trên người mình, thế là nó đã chọn cách tự nổ tung để được giải thoát.
Lúc ấy Mạc Tiểu Nghiêu vừa mới tan làm, cô đang sải bước trên đôi cao gót thì chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội. Cô ngồi xổm xuống để giữ thăng bằng theo bản năng, ngay sau đó, những viên gạch lát vỉa hè bắt đầu nứt ra theo hình dạng ban đầu của chúng.
Tiếng la hét thất thanh của mọi người vang lên không ngớt, những tiếng khóc lóc chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ Mạc Tiểu Nghiêu. Lúc này hai chân cô đang giẫm lên trên hai viên gạch hình lục giác khác màu. Cúi đầu nhìn xuống, lớp đất màu nâu xám đã bị một thế lực vô hình nào đó lật tung, lộ ra thế giới ngầm sâu thăm thẳm.
Trong một khoảnh khắc, Mạc Tiểu Nghiêu còn tưởng mình đã nhìn thấy dung nham trong lòng đất.
Những tiếng la hét bên tai dần lắng xuống, tiếng còi xe inh ỏi cũng im bặt. Chính bản thân Mạc Tiểu Nghiêu cũng thấy kỳ lạ, tại sao khi chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy xảy ra, cô vẫn có thể bình tĩnh đến thế?
Thậm chí cô còn có tâm trạng nhìn tầng khí quyển bị xé toạc, ngắm vũ trụ chân thật không qua bộ lọc, quan sát lớp vỏ Trái đất dưới chân mình nứt ra thành từng mảng…
Ơ?
Mạc Tiểu Nghiêu sực tỉnh, thì ra cơ thể cô đã bị xé toạc mất rồi, thế nhưng sao lại không cảm thấy đau đớn chút nào vậy? Chẳng lẽ đây là lòng nhân từ cuối cùng mà mẹ Trái đất dành cho cô?
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ mãi không ra, cô cảm giác linh hồn mình như đã thoát khỏi thể xác, rồi bị bầu khí quyển đang rách toạc kia hút lấy, càng bay càng cao, tầm nhìn cũng theo đó mà rộng mở hơn.
Cô thấy mặt đất vững chắc dưới chân đang vỡ vụn, thấy những tòa nhà cao chọc trời tượng trưng cho nền văn minh nhân loại bị sụp đổ, thấy những sinh vật vẫn luôn tự cho mình là đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn giờ đây hoặc rơi xuống hoặc bị xé nát… Hầu hết trên mặt họ đều là vẻ hoảng sợ, bàng hoàng và trống rỗng.
Mạc Tiểu Nghiêu cảm giác đầu óc mình ngày càng chậm chạp, rất khó để tập trung vào một cảm xúc nào đó. Cô giống như người ngoài hành tinh đứng ngoài cuộc, thờ ơ nhìn ngôi nhà của mình đang dần dần tiến đến diệt vong.
Dù sao cũng phải chết, chết như vậy cũng tốt, mọi người có thể làm bạn đồng hành với nhau trên con đường này.
Một suy nghĩ kỳ quái bất chợt nảy ra trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu, cứ quanh quẩn mãi không chịu đi. Giống như bản năng mách bảo, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm xem có ai cũng đang ở trong trạng thái giống mình hay không.
Rồi cô thấy một mảnh vỡ như thủy tinh bảy màu đang lơ lửng trước mắt.
Mảnh vỡ lớn bằng bàn tay, có hình dạng dài và méo mó, giống hệt mảnh vỡ rơi ra từ một tấm gương bị bể, chỉ khác là nó đang phát sáng rực rỡ vô cùng bắt mắt.
Hệt như sâu rượu ngửi thấy mùi thơm nồng của rượu ngon, hoặc người chết đuối vớ được cọc, Mạc Tiểu Nghiêu vô thức giơ tay tóm lấy mảnh vỡ đang trôi nổi trước mặt.
Giây tiếp theo, cô thấy mình đang đứng trên một con đường bằng phẳng bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Cơ thể đã trở về vị trí cũ, lý trí cũng quay lại, Mạc Tiểu Nghiêu lại trở thành Mạc Tiểu Nghiêu can đảm dám đối đầu với tất cả.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Khi cúi đầu nhìn xuống, lấy vị trí cô đang đứng làm trung tâm, cách tầm ba bước chân là một vòng tròn được tạo thành bởi quầng sáng màu đen, nó đang bao quanh cô.
Mạc Tiểu Nghiêu thử nhúc nhích, trong vòng tròn không có gì cản trở, song cô không thể nào bước ra khỏi vòng tròn đen chỉ cao hơn mu bàn chân này.
Điều này khiến Mạc Tiểu Nghiêu hơi bồn chồn, cô đổi hướng rồi thử lại mấy lần nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, cô đành bất lực thừa nhận rằng mình không thể thoát khỏi vòng tròn.
Được rồi, đã đến thì đành chấp nhận thôi, mình cũng không thể bị nhốt trong cái vòng tròn này cả đời. Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu quan sát xung quanh.
Mặt đất có màu cam nhạt, nhìn rất bằng phẳng và chắc chắn. Trên mặt đất có bảy đường thẳng màu trắng kéo dài từ gần đến xa, chia con đường thành tám phần dài hẹp bằng nhau, trông giống như đường đua xe.
Cách Mạc Tiểu Nghiêu khoảng hai mươi mét về bên phải có một đường kẻ màu trắng nằm ngang, đầu mỗi đoạn đường hẹp dài đều được đánh số từ 1 đến 8 bằng chữ số Ả Rập, đánh từ trái sang phải.
Chắc là đường đua.
Mạc Tiểu Nghiêu đoán vậy, cô nhìn sang bên trái phát hiện có rất nhiều người cũng đang đứng quan sát xung quanh. Dưới chân họ cũng giống như cô, đều có một vòng tròn màu đen phát sáng, hạn chế phạm vi hoạt động.
Trong số những người kia, có người đi một mình như cô, cũng có người đi theo nhóm hai ba người, thậm chí có một nhóm tám người chen chúc trong một vòng tròn. Có điều vòng tròn đó không hề mở rộng, họ chỉ có thể lúng túng dán sát vào nhau. Có hai người trông khá nhút nhát, không dám chạm vào người khác cũng chẳng thể thu tay về, đành phải giơ hai tay lên giữa không trung.
Trông cảnh tượng này buồn cười thật nhưng Mạc Tiểu Nghiêu chẳng còn tâm trạng nào để cười. Trước khi những người đó chú ý đến mình, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Ở đây có quá nhiều thứ đáng để quan sát, cô không muốn lãng phí thời gian để nhìn những sinh vật mà mình đã quá quen thuộc.
Dù đó có là đồng bào của cô đi chăng nữa.
Nhưng mà Trái đất đã nổ tung, về lý thuyết thì đồng bào gì đó đã không còn tồn tại nữa rồi nhỉ?
Mạc Tiểu Nghiêu khẽ lắc đầu xua ý nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu, tự nhiên như cách cô thường xua đuổi lũ ruồi muỗi đáng ghét vào mùa hè.
Cô đã đứng đây khoảng năm phút rồi đúng không? Hay là mười phút nhỉ, hoặc có thể lâu hơn chăng? Chiếc điện thoại trong túi đã tắt ngúm, không biết là hết pin hay bị nhiễu bởi một từ trường kỳ lạ nào đó.
Chiếc đồng hồ cơ nữ nhỏ xinh trên cổ tay vẫn đang chạy nhưng chỉ có mỗi kim giây hoạt động, còn kim phút và kim giờ như thể bị gỉ sét, mặc kệ kim giây có quay bao nhiêu vòng thì chúng vẫn bất động.
"Đồng hồ của mình chắc là hiệu March Hare rồi." Mạc Tiểu Nghiêu thở dài lẩm bẩm, đứng quá lâu khiến cô cảm thấy hơi mỏi chân. Đôi giày cao gót này có thể không khác gì giày đế bằng trong mắt các đồng nghiệp nữ, nhưng với Mạc Tiểu Nghiêu mà nói đây đã là giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Cô cứ thế ngồi xổm xuống đất, vừa xoa bóp bắp chân vừa quan sát con đường. Thấy không còn gì để xem nữa, cô tiếp tục ngồi xổm xoay người sang hướng khác.
Là hướng màn sương mù dày đặc hai bên đường.
Đây là một màn sương nhìn thôi cũng thấy rén, trông hơi giống sương mù đặc trưng vào mùa đông ở miền Bắc nhưng dày đặc hơn, ánh sáng không thể xuyên qua nổi.
Vòng tròn đen dưới chân không chỉ hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người mà còn ngăn cách mọi thứ bên ngoài vòng tròn. Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi đứng dậy, bước hai bước về phía màn sương mù. Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường vang lên những tiếng "cộc cộc" trong trẻo.
Màn sương mù dày đặc không thể nhìn thấu, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, Mạc Tiểu Nghiêu có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của bản thân. Cô nhìn chằm chằm vào màn sương mù một lúc lâu như thể bị hút vào đó, cô biết mình không nên tiếp tục nhìn nữa nhưng lại không thể nào rời mắt được.
Nó giống như một bức tranh bệnh hoạn, lý trí mách bảo cô không nên nhìn tiếp nhưng đôi mắt lại không thể nào dời đi.
Một sự mê hoặc đáng sợ.
Thứ kéo Mạc Tiểu Nghiêu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn là một tiếng còi chói tai. Cô vội vàng quay đầu lại, hít thở dồn dập, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vì sự mất kiểm soát vừa rồi của bản thân, thầm nhủ sẽ không bao giờ nhìn vào màn sương mù này nữa.
"Chào mừng tất cả các tay đua đã đến với đường đua sương mù, cuộc đua xe địa hình vòng quanh đảo đầy kịch tính sắp bắt đầu!"
Tiếng còi kết thúc, một giọng nói máy móc đều đều vang lên, đọc lời khai mạc lẽ ra phải hào hứng và sôi nổi nhưng lại hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng thẳng người, tập trung lắng nghe giọng nói không biết phát ra từ đâu này. Một số người khác trong các vòng tròn đen cũng làm động tác tương tự, số đông còn lại hoảng sợ nhìn quanh hoặc không ngừng khép mở miệng. Nếu ai đó biết đọc khẩu hình sẽ nhận ra họ đang cầu xin, chất vấn và chửi rủa một cách vô nghĩa.
Rõ ràng giọng nói máy móc không nghe thấy những điều này, hoặc có thể là nó đã nghe thấy nhưng không thèm để ý. Bởi vì gần như ngay lập tức, nó bắt đầu thông báo nội dung tiếp theo.
Nhìn những người khác đang hoảng loạn, Mạc Tiểu Nghiêu thầm thấy may mắn vì vòng tròn đen này có khả năng cách âm. Nếu không, cô có thể đã bỏ lỡ những thông tin quan trọng vì xung quanh quá ồn ào.
"Yêu cầu tất cả các tay đua nhanh chóng lên xe của mình, sau đó đến vạch xuất phát chờ hiệu lệnh, cuộc đua sẽ chính thức bắt đầu sau ba phút nữa.
Ba đội đầu tiên cán đích sẽ nhận được giải Nhất, Nhì, Ba!
Các đội hạng 4 đến hạng 10 sẽ nhận được giải Khuyến khích!
Các đội hạng 11 đến hạng 20 sẽ nhận được giải An ủi!
Những đội về đích sau hạng 20 sẽ bị xóa sổ!
Bắt đầu đếm ngược ba phút, chúc các tay đua may mắn, xin hãy cố gắng về đích!"
"Píp…"
Tiếng còi vang lên, Mạc Tiểu Nghiêu hoa cả mắt, vô số thứ kỳ quái với đủ hình dạng và kích cỡ xuất hiện ngẫu nhiên trên vạch xuất phát. Đồng thời, cô cũng phát hiện vòng tròn đen dưới chân đã biến mất, thấy vậy cô bèn nhanh chóng bước một bước dài về phía thứ gần nhất vừa xuất hiện.
Mạc Tiểu Nghiêu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết kiểu này, cô không dám chần chừ thêm, Trái đất đã nổ tung, còn có gì không thể xảy ra nữa? Cô tự nhận mình là người tiếc mạng, tuy nơi thích hợp cho sự sống đã không còn nhưng chỉ cần có thể tìm được một nơi khác để sinh sống, cô không ngại tìm người môi giới để thuê nhà.
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ rất kỹ lưỡng, quy tắc của cuộc đua này có hai điểm chính: Thứ nhất, phải cướp được "xe". Thứ hai, phải nhanh chóng về đích, ít nhất phải lọt vào top 20, nếu không việc tham gia cuộc đua này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhân lúc rảnh rỗi cô đã ước tính số lượng người tham gia, số người trong các vòng tròn đen nhiều hơn con số hai mươi rất nhiều, phải đến hơn hai trăm người. Còn số lượng "xe" trên đường đua, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi chiếc.
Cho dù có một số chiếc xe đủ lớn để chứa năm, sáu người nhưng hai trăm người cùng chen chúc lên đó là điều không thể.
Nghĩ đến việc "được voi đòi tiên" có thể sẽ khiến mình trắng tay, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định chạy đến chỗ gần nhất, kệ xác đó là thứ gì, trước tiên cứ lên xe đã, ít nhất cũng đảm bảo an toàn một nửa.
Vì vậy sau khi trả giá bằng một bên gót giày, cô đã nhanh chóng leo lên một chiếc "xe", bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi cô phát hiện ra trước mặt mình không phải vô lăng mà là trống, guitar bass, guitar điện, keyboard và... Mic.
Mạc Tiểu Nghiêu: Excuse me? Giờ đi xuống đổi xe còn kịp không?