"Anh Trương, anh cảm thấy thế nào? Sắc mặt anh tệ quá, Cố Minh Lỗi anh xem kìa!"
Du Hành quả thật cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, Ngũ Lôi Phù chú vừa rồi đã hút cạn toàn bộ pháp lực của anh, lại còn ra sức đập xương điểu, một khi thả lỏng liền cảm thấy tim đập nhanh, khó thở, toàn thân mềm nhũn. Đám đông chen chúc, hơi thở hỗn tạp, ngửi càng khó chịu hơn.
Cố Minh Lỗi cõng anh lên lưng, hùng hục chen vào bên trong, có người oán trách chửi bới anh liền lớn tiếng mắng lại: "Anh em tao giết nhiều chim như vậy, mệt thành cái dạng này còn không đáng một chỗ ngồi hả?! Có lương tâm không vậy hả mấy người! Nhanh tay nhường chỗ đi, đừng để ông đây đánh người á!"
Ngồi xuống xong Du Hành cảm thấy thoải mái hơn nhiều, xe lửa tiếp tục chạy về phía trước, đến giờ ăn cơm thì mọi người trong toa cuối cùng cũng tản ra, nếu không thì quá chật đến mức ngay cả chỗ giơ tay cầm đũa cũng không có. Người ăn cơm thì tránh ra bên ngoài, người không ăn cơm thì vẫn đứng ì ở bên trong.
Khi người bớt đi, Ngô Ngọc Huyên muốn chen qua để cảm ơn Du Hành, kết quả vô tình vấp ngã, đưa tay vịn vào cửa sổ kính, trên mặt kính có một lớp sương trắng, cô còn nghĩ chẳng lẽ bên ngoài có sương rồi sao? Vô tình nhìn thêm một cái, vừa đúng lúc đối diện với một cái đầu quỷ đang ghé sát vào cửa sổ, suýt chút nữa dọa chết cô!
"Ở, ở đây có quỷ!"
"Đâu đâu đâu?!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play