Trận phản kích đầu voi đuôi chuột kết thúc, khu an toàn Nam Hải rơi vào trạng thái suy sụp chưa từng có. Du Hành rất bận, nhưng Trịnh Hằng Lợi thân thể không tốt, Phương Sĩ Vũ đến tìm mấy lần, anh mới thu xếp thời gian đến thăm cô.
Vừa vào phòng đã thấy bụng Trịnh Hằng Lợi hơi nhô lên, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy anh liền cố gắng ngồi dậy từ trên giường: “Hằng Mạn à, mẹ đâu?” Du Hành nắm lấy tay cô bắt mạch, có thai bốn tháng! Nhưng không được ổn định, xem ra mấy ngày nay cũng bị dọa sợ rồi.
“Không tìm thấy người.”
Trịnh Hằng Lợi ngây người một lúc, thất thanh đau khóc, “Tiểu Muội, em nhất định phải cứu mẹ! Cứu mẹ!” Phương Sĩ Vũ vội vàng ôm cô an ủi.
Rời khỏi phòng ngủ của Trịnh Hằng Lợi, Du Hành đứng bên ngoài đợi mười phút, Phương Sĩ Vũ mới ra, nói: “Ra phòng khách ngồi đi.”
Hai người ngồi ở phòng khách, Du Hành nhìn người đàn ông đầy sẹo này, nhỏ giọng nói: “Chị cả của tôi có lao anh chiếu cố rồi. Bây giờ đã có con, hai người khi nào thì kết hôn? Mẹ tôi trước đây lo lắng nhất là chị cả, nếu biết chị ấy kết hôn sinh con, nhất định sẽ vui.” Anh nhìn chằm chằm Phương Sĩ Vũ, Phương Sĩ Vũ có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Đó là đương nhiên, vốn dĩ là phải đến cửa nói chuyện này với dì, Hằng Lị nói, đợi cậu từ Hổ Kinh trở về rồi làm, cả nhà mới vui vẻ.”
“Vậy thì tốt.” Du Hành đứng lên, loạn thế xuất anh hùng, anh hùng muốn ôm trái ôm phải đó là bản lĩnh của người ta. Nhưng Trịnh Hằng Lợi là chị cả trên danh nghĩa của anh, không thể để Phương Sĩ Vũ cứ treo lơ lửng như vậy, không danh không phận, đã có con rồi mà còn không kết thân, chẳng lẽ là muốn kết thù với anh?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play