Trương mẫu qua đời vào mùa đông năm sau, trong năm này, bà không mắc bệnh gì nghiêm trọng, nhưng cơ thể suy yếu đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Bà rất lạc quan, có tinh thần thì lại đan một chút áo len: "Để lại cho con mặc." Còn cùng Tằng Vũ Tằng Văn hai đứa trẻ đáng yêu này trò chuyện, Tằng Vũ còn cõng bà ra ngoài dạo phố, Tằng Văn thì ở bên cạnh nắm tay bà.
Du Hành rất đau lòng, anh có trường thọ đan để giữ bà lại, có lẽ là hai năm, có lẽ có thể năm năm mười năm, nhưng Trương mẫu lại vô cùng phóng khoáng, mong chờ ngày được trùng phùng với chồng.
Bà luôn nói: "Mẹ bây giờ già như vậy rồi, ba con còn nhận ra mẹ không?" Du Hành liền chải tóc cho bà, chải cho chỉnh tề đâu ra đó, còn đan cho bà chiếc mũ len màu đỏ, trang điểm cho bà giống như một bà lão vui vẻ.
Khen bà: "Chắc chắn nhận ra được, không nhận ra thì mẹ cứ xử ông ấy." Trương mẫu liền cười, nói mẹ đâu có nỡ đánh ông ấy, mẹ nhớ ông ấy lắm. Còn đem hộp đựng tro cốt và bài vị của chồng lau đi lau lại mấy lần.
Vì điều này, viên trường thọ đan đã chuẩn bị sẵn trong tay Du Hành, cứ thế mà không cho bà uống.
"Mẹ, mẹ không muốn ở lại với con sao?" Anh nắm lấy tay Trương mẫu, buồn bã nhìn bà.
"Mẹ cũng không nỡ rời con, nhưng mẹ nhớ ba con rồi." Trương mẫu vuốt ve mặt anh, vui mừng nói: "Con đã hoàn toàn trưởng thành thành một người đàn ông rồi, mẹ cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Cả đời mẹ trải qua, ngọt cũng nếm rồi, khổ cũng ăn rồi, mấy năm nay hưởng phúc của con trai, đến lúc xuống dưới bầu bạn với ông già cô đơn mười mấy năm của con rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play