Mẹ Du hỏi: "Bảo nhi, nếu chúng ta không may gặp phải đám người đó thì làm sao đây? Ngôn ngữ không thông thật ra không phải vấn đề lớn. Nhất định bên trong có gì đó hiểu lầm nên những người đó mới làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy." 
Du Hành đáp: "Đến lúc đó rồi nói." Cậu không dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình bây giờ, vì hiệu quả cách âm ở nơi này cực kì không tốt. 
"Thật ra con hoài nghi khối thổ địa này..." 
Cậu ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua ánh lửa ấm áp, hướng về một nơi xa xôi: "Nơi này quá kỳ quái, so với quê hương bên kia của chúng ta cuối cùng là loại quan hệ gì? Tại sao dòng biển kia sau khi vứt chúng ta đi liền biến mất? 
Con luôn cảm thấy còn một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi chuyện." 
Mùa hạn, cực kì khô hạn, ép con người và dã thú phải vượt biển sâu, sau đó khiến bờ biển che chở nhân loại ném tất cả ra ngoài. 
Mẹ Du xoa xoa cánh tay: "Mẹ vừa nghe đã thấy sợ rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play