Ninh Đình Vũ hoàn toàn sụp đổ hình tượng, sợ phiền phức leo thang, cùng ngày liền lặng lẽ chuồn đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt Ôn Phỉ Nhiên và những người khác nữa. Mộ Thiển Ngữ tái xuất trở lại, vẫn luôn bàn bạc các hạng mục công việc liên quan với người đại diện, ngoài các hoạt động bắt buộc do tổ chương trình sắp xếp ra, cũng rất ít lộ diện. Khách mời thường trú gần như chỉ còn lại Ôn Phỉ Nhiên và hai người kia.
Ôn Phỉ Nhiên: "..." Đừng tính cả tôi vào, tôi chỉ là người qua đường thôi!
Nhưng Trâu Dục Tinh quá mức nhiệt tình, đã đơn phương coi Ôn Phỉ Nhiên là anh em tốt, làm gì cũng gọi cậu theo, khiến Ôn Phỉ Nhiên cũng không thể cứ trốn mãi trong phòng.
Buổi chiều, Ôn Phỉ Nhiên vừa ngủ trưa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng. Cậu nhìn Trâu Dục Tinh bên trái, lại nhìn Tô Thượng Đình bên phải, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu đây là tình huống gì.
Nhận thấy ánh mắt Ôn Phỉ Nhiên, Trâu Dục Tinh nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. So với lần trước dùng câu hỏi bao vây cậu, lần này Trâu Dục Tinh tự mang theo đạo cụ, từ trong túi móc ra một quả bóng: “Cậu mặc kệ ném bóng đi đâu, tôi đều có thể bắt được.”
Ôn Phỉ Nhiên không biết tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, chỉ có thể khô khan nói: “Không hổ là cậu.”
Mắt Trâu Dục Tinh sáng lấp lánh, đưa quả bóng qua: “Cậu có muốn thử không?”
Ôn Phỉ Nhiên theo bản năng nhận lấy quả bóng, ném ra.
Ánh mắt Trâu Dục Tinh thay đổi, nhanh chóng chạy tới, sức sống trên người tràn đầy ra ngoài. Mái tóc vàng bồng bềnh vẽ một đường cong trong không trung. Cậu ta tính toán được điểm rơi của quả bóng, bật cao lên, chuẩn xác bắt được bóng, còn khoe khoang vẫy tay với Ôn Phỉ Nhiên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play