Ôn Phỉ Nhiên bị mơ mơ màng màng đè trên sofa. Đầu óc đã hoàn toàn đình công, đắm chìm trong cảm giác không thể dùng lời nào diễn tả.
Cậu không có kinh nghiệm, lại càng không biết cách thở. Cậu giãy giụa vỗ vỗ vai Cố Tùy An. Hai người môi răng tách ra, đổi tư thế. Ôn Phỉ Nhiên ghé vào người Cố Tùy An, ngực phập phồng kịch liệt. Một lần nữa hít thở được không khí, đầu óc cũng khôi phục một chút tỉnh táo, cậu nghĩ đến món quà bất ngờ mình đã chuẩn bị trước đó.
Chờ Cố Tùy An ôm cậu đến giường, định đứng dậy rời đi, cậu kéo lấy góc áo Cố Tùy An.
Ngón tay mềm nhũn vô lực, không kìm được run rẩy. Nhưng động tác của cậu không chút do dự, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ cái đầu tên hai người.
Ôn Phỉ Nhiên cảm giác cả người cậu sắp nóng đến bốc khói rồi. Bộ dạng hiện tại cũng nhất định vô cùng tệ. Cậu vô cùng cảm ơn đêm tối đã cho cậu dũng khí. Nếu là bình thường, cậu chỉ sợ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tùy An.
Cậu liếm môi khô khốc, miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: “Cố lão sư, tuy chúng ta đã kết hôn ba năm, nhưng em không có ký ức trước đó. Em không biết quá trình cụ thể có lãng mạn tốt đẹp hay không. Cho nên muốn làm lại một lần...”
“Cố lão sư, anh nguyện ý cùng em ở bên nhau không? Chúng ta không chỉ là quan hệ thân mật nhất trên ý nghĩa pháp luật, mà còn có nghĩa là sau này mỗi phút mỗi giây chúng ta đều ở bên nhau. Lời hứa đầu bạc đến già có lẽ quá sáo rỗng, nhưng đây là nguyện vọng lớn nhất sâu trong nội tâm em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT