Sáng hôm sau, tổ chương trình như cũ chuẩn bị bữa sáng không hề hấp dẫn nhưng lại vô cùng tinh xảo và phong phú cho họ.
Trâu Dục Tinh không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kinh dị áp lực trong lâu đài cổ, ngủ một giấc ngon lành, ra cửa khi sức sống bắn ra bốn phía, ánh nắng tươi sáng. Mà Ôn Phỉ Nhiên lại tạo thành sự đối lập rõ rệt với cậu ta, sắc mặt trắng bệch, mắt thâm quầng đậm đặc, mí mắt nửa cụp xuống, lết thân mình từ trong phòng đi ra, phản xạ cũng chậm đi nửa nhịp. Nhìn thấy Trâu Dục Tinh gần như theo bản năng đi qua, muốn hút chút nhân khí của cậu ta.
Trâu Dục Tinh vô cùng lo lắng hỏi: “Sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy? Hôm qua không ngủ ngon sao?”
Ôn Phỉ Nhiên bị hơi thở người sống trên người cậu ta lây nhiễm, trạng thái mới tốt hơn một chút, vô lực xua tay: “Đừng nói nữa.”
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Thượng Đình cũng đã đi tới.
Ôn Phỉ Nhiên đơn giản khái quát sự tình xảy ra tối qua: “Tôi nghe rất lâu, phần lớn lời nói đều là ngươi giết ta. Không có cách nào xác định thân phận và nguyên nhân cái chết của vị nữ sĩ đó, không, nữ quỷ đó. Chỉ biết trong lâu đài cổ này có người hại nàng, có thể là có ân oán cá nhân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, hoạt động tâm lý dày đặc gần như viết hết lên mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play