Trong phủ Đại Tư Mã đóng kín cổng, ba ông cháu Hứa Triển Đường cũng đang ngắm sao.
So với Tà Thiên, ba người họ sớm hơn đã phát hiện sự rộng lớn và vẻ đẹp của bầu trời sao.
Khi Hứa Triển Đường còn bi bô tập nói, Hứa Bá Thiên đã ôm lấy hắn, chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, cười híp mắt nói: “Triển Đường cháu ta, cháu chính là ngôi sao đó.”
Thường thì lúc này, Hứa Như Hải âm trầm không nói gì theo sau sẽ liếc mắt, ngôi sao kia hắn cũng rất quen thuộc, bởi vì trước kia cũng từng có người ôm hắn, chỉ vào ngôi sao đó nói, đó là chính hắn.
Sau khi liếc mắt, khóe miệng Hứa Như Hải sẽ hiếm khi nhếch lên một nụ cười, hắn tuy không trở thành ngôi sao kia, nhưng hắn tin rằng, con trai có tư chất cao hơn mình gấp mười lần nhất định sẽ là ngôi sao rực rỡ mà người Tống ngước nhìn thấy.
Đêm nay ngắm sao, không ai lên tiếng.
Bầu trời sao vẫn là bầu trời sao mà Hứa Bá Thiên đã nhìn hàng chục năm, ngôi sao sáng nhất vẫn là ngôi sao quen thuộc nhất, nhưng cả ba người đều cảm thấy, phía sau màn đêm hôm nay còn có một ngôi sao, sao tuy nhỏ, nhưng lại sáng chói.
Hứa Triển Đường rất bình tĩnh, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, ngay cả hơi thở cũng rất bình tĩnh, trông có vẻ như không có chuyện gì, nhưng bất kể là Hứa Bá Thiên hay Hứa Như Hải đều hiểu rõ một chuyện, bình tĩnh không thuộc về Hứa Triển Đường.
Thứ thuộc về Hứa Triển Đường, chỉ có kiêu ngạo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT