Người Tống gọi sủi cảo là "giác nhi" hay "bánh gối", ở Châu Kiều có một quán bánh gối hai lớp nhân thịt rang cháy rất nổi tiếng, khách ra vào mỗi ngày đông nghịt, nghe nói ngay cả quan gia cũng từng sai nội thị đến mua.
Tương tỷ vừa nghe đã lắc đầu như cái trống lắc: “Chưa ăn bao giờ, muốn ăn ạ!”
“Được rồi, hai đứa lại đây lọc bột mì giúp ta, ta chuẩn bị nhân trước, lát nữa chúng ta sẽ có bánh ăn!” Thẩm Miểu khẽ cười, khều nhẹ mũi nàng ấy rồi đứng dậy vào bếp thái cải thảo.
Tế ca giúp Tương tỷ đi giày xong thì cũng bê ghế nhỏ tới. Để tiết kiệm, bột mì mà Thẩm Miểu mua là loại chỉ được xay bằng cối đá đã được lọc bỏ cục đất và sỏi nhỏ. Loại bột này còn dính nhiều cám, nhìn thì sẫm màu, ăn vào không được ngon lắm nhưng theo góc nhìn khoa học hiện đại thì cám lại rất bổ dưỡng và còn giúp giảm mỡ.
Tuy nhiên, rõ ràng Tế ca và Tương tỷ chẳng cần giảm cân gì cả, Thẩm Miểu thì lại thích ăn loại bột mịn miệng hơn, nếu không sẽ bị rát cổ!
Vì vậy nàng bảo Tế ca giã lại bột bằng cối đá cho mịn thêm, sau đó rây lại hai lần. Nhưng làm thế vẫn chưa sạch hết, cần thêm một bước nữa là đổ bột vào cái nia tre, hai tay nâng nia hất nhẹ lên cao, cám nhẹ hơn sẽ bị gió thổi bay, như vậy số bột trắng còn lại sẽ mịn và ngon hơn.
Dĩ nhiên cũng không thể tinh mịn như bột hiện đại, mà bột hiện đại thì còn được phân chia theo cấp độ. Giá như triều Tống có máy nghiền bột thì tốt biết bao, làm món gì cũng thành mỹ vị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play