Không ai biết rốt cuộc Đồ Canh Sơn và Tô Uyển nói những gì trong buổi trùng phùng cố nhân ấy. Hôm đó, lúc Tô Uyển bước ra khỏi phòng, Đồ Canh Sơn có vẻ cũng đã khá mệt rồi.
Đồ Nam đi vào, nhìn ông nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt rất điềm tĩnh, cô không làm phiền ông nữa, rời khỏi phòng rồi đi tiễn Tô Uyển.
Lại quay về bến xe, Tô Uyển mới cảm thán với cô, rằng mọi người đều già rồi, bố cô lại lâm bệnh nặng như thế, những chuyện xưa cũ, đến tuổi này rồi thì nên buông bỏ hết đi thôi. Lúc nói chuyện, mấy lần bà đưa tay ra có ý chạm vào Đồ Nam, nhưng cuối cùng vẫn thu về, “Nam Nam, mẹ mong con tìm đúng người, mỗi người chỉ có một cuộc đời thôi, muốn làm lại khó lắm.”
Giữa những cặp mẹ con khác, có lẽ còn có thể nói chuyện về kinh nghiệm với phái nam, nhưng hai mẹ con họ thì không, tự Tô Uyển cảm thấy chuyện tình cảm của mình quá thất bại, không đủ tư cách. Liên quan đến Thạch Thanh Lâm, bà từng nghe Lê Chân Chân kể không ít lần, nhưng cũng chỉ mới gặp một lần, có lẽ chỉ Đồ Nam là tự biết rõ. Hai người là mẹ con, nhưng lại giống người xa lạ hơn, điều có thể nói, chắc chỉ gói gọn trong mỗi câu này mà thôi.
Đồ Nam chẳng nói gì, bến xe ồn ào, nửa là tiếng người, nửa là tiếng xe, cô đứng trước chiếc xe buýt, bên cạnh vừa có một chiếc xe chạy ngang qua, khói sau xe lảng vảng chưa tan đi hết, cô nắm lấy tay vịn trước cửa, ra hiệu cho Tô Uyển lên xe.
Tô Uyển lên xe, quay đầu lại nhìn cô. Đồ Nam bước một chân lên, hơi ngẩng đầu, cũng nhìn bà hai giây, sau đó mới lên tiếng, nhưng chỉ nói đúng hai chữ: “Bảo trọng.”
Rồi cũng nối gót lên xe. Cho nên đây không phải là lời nói cho hiện tại, Tô Uyển hiểu, Đồ Nam đang nói câu tạm biệt với mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT