Đời này cô tin rằng mình có năng lực để vẹn cả đôi đường.
Hoắc Thanh Vũ cũng là người biết cách cư xử, biết nói chuyện. Trước mặt em rể, anh cười trách móc em gái: "Đúng là con gái lớn không giữ được trong nhà mà! Lấy chồng rồi là quên nhà mẹ đẻ luôn, mấy năm rồi không về thành phố, em không nhớ nhà chút nào à? Không nhớ đám bạn học kia à?"
Hoắc Thanh Thanh khoác tay Hàn Kiến Vũ: "Không nhớ! Em có chồng và hai bảo bối đáng yêu đây này! Chẳng nhớ ai cả."
Hoắc Thanh Vũ chỉ vào Hoắc Thanh Thanh, nói với Hàn Kiến Vũ: "Em nghe xem, đúng là đồ vong ân bội nghĩa."
Hàn Kiến Vũ lại hỏi: "Nếu Thanh Thanh đưa con về nhà thăm người thân thì có phải cũng cần làm thủ tục vào thành phố không ạ?"
Hoắc Thanh Vũ không biết những chuyện này, trước khi bố mẹ xảy ra chuyện anh đã vào bộ đội rồi. Hoắc Thanh Thanh nói: "Đương nhiên là cần rồi, phiền phức lắm. Thôi bỏ đi, sau này hãy nói!" Cô biết tàu hỏa vỏ xanh thời điểm này vừa bẩn vừa loạn vừa tệ thế nào, dắt theo hai đứa con nhỏ thế này đi tàu quá không an toàn.
Hoắc Thanh Vũ: "Được rồi, anh chỉ là truyền đạt lại lời của ông nội và mẹ đại nhân thôi, còn về hay không là chuyện của em." Dứt lời, anh vỗ vai Hàn Kiến Vũ, nói: "Đợi chú rảnh rỗi thì đưa ba mẹ con nó về nhà xem sao nhé?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT