Bây giờ bất kể là ở huyện thành hay các xã, đâu đâu cũng có chợ đen, mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, ai rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi khắp nơi bắt bớ mấy kẻ đầu cơ trục lợi nữa chứ? Cùng lắm là có người buôn bán lương thực hay vật tư gì đó mới bị đưa đến cơ quan liên quan để "giáo dục" thôi, làm gì có kiểu như bọn họ?
Dương Lâm Khoa cảm thấy mất mặt, quát vào mặt kỹ thuật viên Vương một tiếng: "Thế sao anh không nói sớm?"
Kỹ thuật viên cũng bực mình, biến sắc mặt, nói: "Tôi chỉ đứng ra giúp các người thôi, anh quát ai đấy hả? Sau này mấy cái việc vớ vẩn, bịa đặt thế này đừng có gọi trạm thu mua dược liệu chúng tôi ra mặt nữa, mất mặt xấu hổ."
Kỹ thuật viên và người của trạm y tế định bỏ đi.
Hoắc Thanh Thanh: "Khoan đã! Các vị cứ thế mà đi sao? Không cho chúng tôi một lời giải thích à?"
Người của trạm y tế và kỹ thuật viên nói: "Xin lỗi nhé, có giải thích thì cũng là hai người kia giải thích."
Kỹ thuật viên tỏ ra rất khôn ngoan. Chuyện này quá rõ ràng rồi, hôm nay Dương Lâm Khoa chính là lôi kéo mấy kẻ ngốc bọn họ đến để trả thù riêng. Còn giữa họ có thù riêng gì thì anh ta không quan tâm. Mà trong gùi của Hoắc Thanh Thanh và Hàn Bảo Quyên đúng là có lẫn rất nhiều dược liệu, lại toàn là loại có giá trị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play