Lương Kiến Huy cõng Lâm An An đến trạm y tế.
Mấy vết thương của Lâm An An đều do Hoắc Thanh Thanh khâu, vết thương ở gáy khâu mười mấy mũi, do trình độ của bác sĩ ở trạm y tế không ổn. Suốt quá trình không tiêm thuốc tê, Lâm An An vậy mà vẫn không tỉnh lại, lòng Hoắc Thanh Thanh chợt cảm thấy bất an, chẳng lẽ thành người thực vật rồi sao?
Sau khi công an đến thì bắt đầu tìm nhân chứng hỏi han điều tra, tám mươi phần trăm mọi người đều cảm thấy là Lâm An An bất cẩn tự ngã xuống, dù sao tối qua trời mưa, mép vách núi vốn dĩ dễ trượt.
Hoắc Thanh Thanh nói với công an, "Tôi không đồng ý là tự ngã xuống, thứ nhất, Lâm An An sẽ không một mình vô cớ mà đến khu rừng kia, càng không đến mép vách núi, đây là kiến thức cơ bản của chúng tôi sau bao nhiêu năm làm thanh niên trí thức, ý thức an toàn của mọi người rất cao, thứ hai, nhìn đế giày của cô ấy không có nhiều bùn đất, chứng tỏ không phải trượt chân ngã xuống.
Còn nữa, tôi thấy vết thương sau gáy của cô ấy không giống như bị va đập, mà giống như bị người cố ý đập vào."
Theo lý thì vụ án này rất dễ điều tra, nhưng lúc đó dân làng vội vàng cứu người nên hiện trường ban đầu đã bị phá hỏng, để lại rất nhiều dấu chân, quả thực khó điều tra. Vì có Tống Hiểu Nguyệt và bác gái chỉ đường là nhân chứng đầu tiên, công an quyết định tiến hành điều tra.
Sau khi khâu vết thương, Lâm An An vẫn không tỉnh lại, Hoắc Thanh Thanh đề nghị đưa đến bệnh viện huyện ngay trong đêm, đồng thời gửi điện báo cho người nhà cô ấy. Cán bộ đội và xã rất coi trọng chuyện này, mọi yêu cầu Hoắc Thanh Thanh đưa ra đều hợp lý, mượn xe công an đưa Lâm An An đến bệnh viện huyện ngay trong đêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT