Những điều Tống Hiểu Nguyệt lo lắng, Hoắc Thanh Thanh cũng có chung suy nghĩ, chỉ là cô không nói ra trước mặt Lâm An An như Tống Hiểu Nguyệt. Cô đã sống nhiều hơn họ một đời, biết nhiều hơn họ là điều dĩ nhiên. Bây giờ kinh tế mở cửa, ai cũng có thể làm ăn buôn bán, thật sự có một số kẻ trước đây chẳng là gì, sau khi kiếm tiền bằng mánh khóe rồi phất lên nhanh chóng liền tự mãn, bỏ bê vợ con ở quê nhà, ra ngoài lăng nhăng, đa số cuối cùng đều mất cả chì lẫn chài.
Liễu Phúc Thái chắc hẳn đã tìm hiểu kha khá về hoàn cảnh của Lâm An An rồi. Nếu anh ta thật sự làm giả chuyện ly hôn, một vợ ở phương Bắc, một vợ ở phương Nam cũng không phải là không có khả năng. Năng lực làm việc của một người và nhân phẩm của người đó không nhất định tỷ lệ thuận với nhau. Lâm An An là trẻ mồ côi, nếu thật sự bị người ta bắt nạt cũng không có ai giúp cô đòi lại công bằng,việc mà những người bạn như họ có thể làm cũng rất hạn chế.
Liễu Phúc Thái nói: "Bác sĩ Hoắc yên tâm đi! Tôi lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, lấy được người vợ như cô ấy là vinh hạnh của tôi, cũng là vinh hạnh của nhà họ Liễu chúng tôi, sao tôi có thể bắt nạt cô ấy? Lừa dối cô ấy được chứ? Cô và cô Tống cứ chờ xem biểu hiện của tôi nhé! Không nói đâu xa, có gia thế của bác sĩ Hoắc đây chống lưng cho An An, tôi cũng không dám bắt nạt cô ấy đâu!"
Hoắc Thanh Thanh nghiêm mặt, nói: "Anh biết được điều này là tốt rồi. An An tuy là trẻ mồ côi, nhưng tôi coi cậu ấy như người thân ruột thịt của mình, bắt nạt cậu ấy cũng đồng nghĩa với việc bắt nạt nhà họ Hoắc chúng tôi."
Dân làm ăn, dù có giàu có đến mấy thì trước mặt quan chức cũng phải khép nép. Nhà họ Hoắc tuy đều là gia đình quân nhân, nhưng lĩnh vực nào mà không có chút quan hệ chứ. Rất nhiều người làm ăn với Hàn Kiến Vũ phần lớn đều biết gia thế bên vợ của anh nên mới hợp tác.
Bản thân Hàn Kiến Vũ tuy không nhờ bố vợ mẹ vợ giúp đỡ gì, càng không để Hoắc Thanh Thanh đứng ra tìm kiếm nguồn lực cho mình, nhưng hễ anh cần giải quyết công việc gì liên quan đến cơ quan nhà nước, người ta đều biết anh là con rể của Tư lệnh Hoắc ở Tây Kinh!
Liễu Phúc Thái: "Biết chứ, biết chứ, tôi cũng hy vọng với cô và Hàn tổng không chỉ là đối tác làm ăn mà còn có thể trở thành bạn bè thân thiết suốt đời. Tôi với Hàn tổng rất hợp nhau, cô không tin tôi thì cũng phải tin Hàn tổng chứ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play