“Chúc Chúc, đóng máy vui vẻ!”
Cảnh quay cuối cùng vừa kết thúc, cả phim trường vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Chúc Vô Dạng bảo Tư Tư sắp xếp mua một đống đồ ăn thức uống, mọi người trong đoàn phim ai nấy đều rạng rỡ, tràn đầy hứng khởi:
“Cảm ơn Chúc Chúc đã chiêu đãi~”
Nam chính Hàn Dịch ôm một bó hoa bước đến trước mặt cô:
“Chúc Chúc, chúc mừng nhé.”
"Cảm ơn.” Chúc Vô Dạng mỉm cười nhận lấy, lịch sự đáp lời.
“Cô không khỏe à? Trông sắc mặt không được tốt lắm.” Ánh mắt và giọng điệu của Hàn Dịch đầy lo lắng, lúc quay vừa rồi anh đã để ý thấy.
“Chắc là nghỉ ngơi chưa đủ thôi.” Giọng cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nghe vậy, Hàn Dịch chau mày, quan tâm nói: “Vậy cô về sớm nghỉ ngơi đi, đừng cố quá.”
Đúng lúc đó, đạo diễn Hoàng cũng bước tới, không quên căn dặn:
“Chúc Chúc, tiệc mừng đóng máy nhất định phải đến đấy nhé.”
Chúc Vô Dạng mỉm cười khẽ gật đầu.
Trời đã sẩm tối, bước ra khỏi phim trường, Chúc Vô Dạng khoác trên mình chiếc sườn xám trắng pha họa tiết xanh nhạt, bên ngoài là áo choàng len trắng mềm mại. Tóc vấn nửa, xõa nhẹ xuống lưng, cài một cây trâm ngọc trắng đơn giản, đúng chuẩn một tiểu thư dân quốc lạnh nhạt, thanh cao.
Gương mặt nhỏ nhắn bị che bởi khẩu trang trắng, ánh mắt cụp xuống, thần sắc mệt mỏi, giữa hàng mày vẫn còn vương chút vẻ ốm yếu.
Bên ngoài phim trường, có rất nhiều fan vây quanh, tay cầm những món quà mà Tư Tư cho người chuẩn bị, ai cũng lo lắng dặn cô nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
Chúc Vô Dạng mỉm cười vẫy tay chào fan, sau bước vào xe bảo mẫu ngồi xuống.
Chiếc xe chạy êm ả trên đường.
Tư Tư cẩn thận lấy chăn đắp lên người cô, do dự muốn nói gì đó, nhưng thấy cô vừa mới nhắm mắt, gương mặt đầy mệt mỏi, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng.
“Đinh đinh đinh…”
Tiếng chuông chói tai vang lên phá tan sự yên tĩnh trong xe khi đi được nửa đường.
Tư Tư vội vàng ngắt cuộc gọi, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh đang thở đều, lo cô bị đánh thức.
Nhưng vừa kịp thở phào, ánh mắt cô lập tức đối diện với đôi mắt chậm rãi mở ra của Chúc Vô Dạng.
Biểu cảm Tư Tư cứng lại, giọng nhỏ đi hẳn: “Chị Dạng, Thời thiếu gia gọi rất nhiều lần rồi.”
Chúc Vô Dạng chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, một lát sau lại nhắm mắt, hoàn toàn không có ý định để tâm tới Thời Thụy.
Thấy cô không phản ứng, Tư Tư lặng lẽ nhắn một tin cho Thời Thụy.
Quán bar - Nửa say
Rượu chè xa hoa, váy áo lộng lẫy.
“Bịch” Thời Thụy bực bội ném điện thoại xuống bàn.
Mục Dương đang trêu chọc cô gái bên cạnh, thấy thế liền bật cười: “Yo, Thời thiếu làm sao thế?”
Thấy bộ dạng mất hứng của anh ta, Mục Dương lập tức hiểu ra: “Lại bị Chúc đại tiểu thư làm cho tức giận à? Mà hai người giờ là tình hình gì vậy?”
Thời Thụy cầm ly rượu trên bàn uống cạn, giọng hậm hực: “Đừng nhắc đến cô ta.”
Cái người phụ nữ đó, từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho anh ta chút sắc mặt tử tế.
“Thời thiếu đừng giận mà~” Một giọng nữ nũng nịu vang lên bên cạnh, Thời Thụy quay sang, nhìn cô gái đang cố tình dựa sát mình, liền đưa tay ôm lấy, bắt đầu không đứng đắn.
Rượu ngon mỹ nhân, mặc sức hưởng lạc.
“Đó mới là phong thái của Thời thiếu nhà ta chứ!”
Không khí đang cao trào, có người đột nhiên giơ điện thoại ra trước mặt anh:
“Thời thiếu nhìn này, Chúc đại tiểu thư lại lên hot search rồi.”
Thời Thụy liếc qua, hàng loạt từ khóa liên quan hiện ra:
#Chúc Vô Dạng – Hàn Dịch phim Phong Hoa đóng máy#
#Chúc Vô Dạng – nhan sắc tựa tiên#
Anh ta bĩu môi khi mở hot search “Nhan sắc tựa tiên”, thầm nghĩ: Cô ta đúng là không ăn ảnh tí nào, nhìn ngoài đời còn xinh gấp mấy lần.
Mục Dương đột nhiên nhớ ra điều gì:
“À này, nghe nói thiếu gia nhà họ Tô về nước rồi đấy.”
Thời Thụy khựng lại khi đang uống, quay đầu nhìn anh ta: “Nhà họ Tô? Ai?”
“Nhị thiếu gia nhà họ Tô, Tô Yến Lễ.”
Mục Dương vừa nói vừa ôm cô gái trong lòng, không ngừng được chiều chuộng.
Thời Thụy trầm ngâm.
Trước khi Tô Yến Lễ ra nước ngoài, hai người từng chơi bóng với nhau vài lần, quan hệ cũng tạm ổn, nhưng sau đó mất liên lạc. Thời gian trôi qua lâu, đến mức vừa rồi nghe tên còn phải nghĩ một lúc mới nhớ ra.
Nhà họ Tô là đại gia tộc hàng đầu ở Bắc Thành, thế lực hùng hậu. Tô Yến Lễ đi du học sau kỳ thi đại học, lần đi là tám năm trời.
Giờ anh về nước, thế nào cũng phải thể hiện chút thành ý.
Chúc Vô Dạng ngủ một giấc đến tận nửa đêm mới tỉnh.
Cô lười biếng dựa đầu vào giường lướt điện thoại. Vì sợ làm cô tỉnh giấc, Tư Tư đã bật chế độ im lặng từ trước, khiến hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.
Ban ngày Thời Thụy gọi rất nhiều cuộc, cách đây hơn mười phút cũng vừa gọi thêm lần nữa.
Cô chẳng có phản ứng gì, không biết anh ta lại định giở trò gì, thật sự chẳng buồn để ý.
Trong phòng ngủ rộng rãi và yên tĩnh, vang lên hai tiếng “đinh đinh”, có hai tin nhắn WeChat được gửi đến.
Chúc Vô Dạng mở ra xem, liền thấy mấy dòng tin nhắn điên điên khùng khùng của anh ta.
[Chó Thời]: Không để ý tới người ta đúng không?
[Chó Thời] : (tức giận)
Cô khẽ bĩu môi khinh thường, chẳng hiểu nửa đêm nửa hôm anh ta lại phát điên cái gì.
[aurora]: Phát điên cái gì?
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia liền gọi tới.
Chúc Vô Dạng nhấn nút nghe máy, giọng đối phương đầy mùi rượu:
“Yo, còn chưa ngủ à, Chúc tiểu thư?”
“Nói.”
Chúc Vô Dạng chẳng có kiên nhẫn nói chuyện với hắn, mỗi chữ thốt ra đều tràn ngập chán ghét.
Thời Thụy hít sâu một hơi, tuôn ra một tràng:
“Chúc Vô Dạng, dù sao anh cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của em, em có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không? Với lại, hôm nay tổ chức tiệc mừng đóng máy cho em, anh gọi bao nhiêu cuộc mà em không thèm nghe, em có ý gì?”
Rõ ràng là lại uống không ít, giọng nói ngà ngà say, còn thỉnh thoảng nấc một cái.
Hắn chỉ khi say mới dám nói chuyện kiểu này với cô.
“Thời Thụy, tôi cho anh mặt mũi quá rồi đúng không? Hay là muốn cả nhà họ Thời đều biết những trò ong bướm của anh?”
Thời Thụy là điển hình của loại thiếu gia ăn chơi, suốt ngày chỉ biết ăn nhậu tán gái, chẳng làm được việc gì ra hồn.
Nghe cô chậm rãi nói ra mấy lời mang tính đe dọa, Thời Thụy cắn răng:
“Được được, Chúc đại tiểu thư, em tàn nhẫn.”
“Cúp đây. Sau này bớt làm phiền tôi đi.”
Chúc Vô Dạng mất kiên nhẫn lên tiếng.
Đang định dập máy thì giọng điệu khúm núm của Thời Thụy lại vang lên:
“Chờ đã.”
“Chúc Vô Dạng, sắp tới anh tổ chức tiệc tẩy trần cho một người anh em, em đến nhé?”
“Không đi.”
Chúc Vô Dạng không chút do dự, dứt khoát từ chối, cúp máy luôn.
Đám bạn nhậu của Thời Thụy, cô không muốn nhìn thêm dù chỉ một ánh mắt.
[Chó Thời]: Chúc Vô Dạng, em không thể nể mặt anh một lần sao?
[aurora]: Mặt mũi là thứ phải tự mình giành lấy.
Sau khi cô gửi tin đó đi, có lẽ hắn bị chọc tức, phát điên lên, liên tục gửi cả chục cái icon phẫn nộ.
“Đồ thần kinh.”
Cô bực bội mắng một câu, rồi thẳng tay kéo hắn vào danh sách đen, ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Có lẽ là cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cộng thêm buổi chiều lại vất vả cả một lượt, chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Chúc Vô Dạng được Chu Khả Đường rủ đi dạo phố, hai người rảnh rỗi nên cùng nhau đi làm móng.
Nghe Chu Khả Đường kể, cô mới biết Thời Thụy đặc biệt coi trọng buổi tiệc đón gió lần này.
Cô không khỏi thấy tò mò, rốt cuộc là nhân vật thế nào mà khiến đại thiếu gia ăn chơi phong lưu của Bắc Thành phải bày vẽ lớn đến vậy.
“Tô Yến Lễ?” Chúc Vô Dạng hơi nghiêng đầu, quay sang nhìn Chu Khả Đường.
“Nhị thiếu gia của tập đoàn Kinh Chính đó, cậu không nhớ à? Hồi tụi mình học lớp 10, lớp 12 có một vị đại thần học bá, chính là anh ta đó. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì ra nước ngoài luôn rồi, từng đó năm cũng khó trách cậu quên.”
“Bảo sao cái tên họ Thời kia làm rầm rộ thế.” Chúc Vô Dạng khẽ cười lạnh một tiếng.
Tập đoàn Kinh Chính, hoạt động trong các lĩnh vực như bất động sản, tài chính, công nghệ, y tế, trang sức,… quy mô trải dài khắp toàn cầu, danh tiếng lừng lẫy không chỉ ở châu Á mà còn trên cả thế giới.
Chu Khả Đường đặt điện thoại xuống, cố gắng dụ dỗ:
“Đi không? Nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Tô độc thân đấy—”
Cô ấy ngừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng buông ra ba chữ: “Còn rất đỉnh.”
Chúc Vô Dạng thờ ơ nhếch môi:
“Có thể đỉnh cỡ nào chứ?”