“Anh xong chưa hả? Không dùng sức hơn được à?”
Người đàn ông hơi thở nặng nhọc, bị Lâm Thanh Hạnh nói thế rõ ràng là bị chọc tức, càng dùng sức đẩy mạnh hơn.
Bánh xe quay tít trong bùn, tiếng động cơ gầm lên.
“Tôi không được? Tôi chỗ nào không được? Tôi eo thon, chân dài, bụng tám múi, sao lại không được chứ?”
“Tôi là sợ tôi dùng sức quá mạnh, làm cậu lật ngửa ra đó.”
Giọng người đàn ông khàn khàn, nghe kỹ còn có chút ấm ức.
Lâm Thanh Hạnh: “...”
Cuối cùng, sau một cú nhấn ga nữa, bánh xe quay mạnh mấy vòng, chiếc xe cuối cùng cũng thoát ra khỏi vũng bùn.
Bánh xe cuốn theo một trận bùn nước, bắn hết lên người Giang Thừa Quân, rồi phóng đi mất..
Giang Thừa Quân hét lên: “Này! Cậu quay lại đây cho tôi!”
Giọng Lâm Thanh Hạnh từ xa vọng lại: “Thứ nhất, tôi không tên là 'Này'. Thứ hai, làm ơn đừng có tìm tôi chơi mấy trò nhàm chán này nữa.”
Giang Thừa Quân: “...”
Anh chết lặng.
Cả nhà ơi, ai hiểu cho tôi không? Gặp phải tra nam rồi!
Giang Thừa Quân đang tham gia một chương trình livestream về phục hồi nông thôn. Để hoàn thành nhiệm vụ, anh đã đi hơi xa nên định xin đi nhờ xe. Trên đường lại gặp phải cái tên tra nam vừa lừa anh lúc nãy.
Cậu ta nói, chỉ cần anh giúp cậu ta đẩy chiếc xe ba bánh ra khỏi vũng nước thì sẽ cho anh đi nhờ một đoạn. Kết quả là anh đẩy được xe ra thì cậu ta phóng xe đi thẳng.
Giang Thừa Quân mặt tối sầm đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo, chỉ có bàn tay phải vừa va vào xe ba bánh lúc nãy vẫn còn đau âm ỉ.
【Đây là chương trình đàng hoàng đó hả? 】
【Con đường nhỏ lầy lội này chỉ đủ cho một chiếc xe ba bánh đi qua, bên cạnh là ruộng nước, nếu không chú ý một cái là chắc chắn lật xe, cắm đầu vào ruộng nước luôn. 】
【Mấy người toàn nghĩ bậy bạ, chỉ có mình tôi là để ý đến góc nghiêng của anh chàng xe ba bánh lúc nãy thôi hả? Là vẻ đẹp sống động mà khẩu trang cũng không che hết được. 】
【Chỉ có mình tôi thấy cái góc nghiêng đó, đôi mắt đó hơi giống Lâm Thanh Hạnh à?】
【Fan Lâm Thanh Hạnh cút đi, đừng làm người khác buồn nôn. Trang điểm đậm như vậy còn nhìn ra ngũ quan, chưa kể mấy chuyện cậu ta làm tôi còn chẳng buồn nói.】
【Lâm Thanh Hạnh sao có thể ở đây được? Cậu ta lại không phải Tống Ngu nhà tôi. Bảo bối Tống Ngu mới tốt bụng quan tâm đến dự án phục hồi nông thôn như vậy. Đương nhiên, bảo bối Tống Ngu cũng là đến để thăm Giang ảnh đế nữa.】
【Tên Lâm Thanh Hạnh đó chỉ là đồ ngốc thôi, cậu ta làm gì dám bắt nạt Tống Ngu ca ca của tôi!】
Lâm Thanh Hạnh lúc này đang lái xe ba bánh ra đầu làng. Nếu biết được bình luận trên livestream đang bàn tán cái gì, cậu chắc chắn sẽ đáp lại một câu: “Tại anh nhà mấy người ngốc chứ sao, lêu lêu.”
Ba ngày trước, Lâm Thanh Hạnh vì luận văn bị trả về bắt viết lại, đã thức đêm cày đến đột tử rồi xuyên không vào đây.
Cái luận văn ngu ngốc, cái trường ngu ngốc, yêu cầu ngu ngốc, cái hệ thống check đạo văn ngu ngốc, ai mà viết đề cương ba vạn chữ, ai mà một tuần họp nhóm ba lần, ai mà tỉ lệ trùng lặp dưới 5% chứ!
Giết, giết hết! Giết cái hệ thống check đạo văn, giết mấy buổi họp nhóm chết tiệt!
Thể xác Lâm Thanh Hạnh là của người khác, nhưng tinh thần thì vẫn điên như kiếp trước.
Xuyên không thì thôi đi, cậu còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết về thật giả thiếu gia, nhập vai thiếu gia thật bị vạn người ghét. Cha mẹ nuôi ghét cậu, cha mẹ ruột ghét cậu, ba triệu fan thì có đến hai triệu là anti-fan.
Cả thế giới này đều thiên vị, cưng chiều cậu em trai giả Tống Ngu. Còn cậu, vì bị ghét bỏ, bị cả mạng ném đá, cuối cùng mắc chứng rối loạn lưỡng cực, lang thang đầu đường xó chợ rồi chết vào đúng ngày mùng một Tết náo nhiệt nhất.
Hệ thống 093 chuẩn bị giao nhiệm vụ: [Cậu chỉ cần...]
Lâm Thanh Hạnh mỉm cười: “Đừng làm phiền, biến đi.”
Hệ thống 093 lại mở miệng: [Xin ký chủ...]
Lâm Thanh Hạnh: “Cút.”
Hệ thống: [Ký chủ cần phải giải quyết...]
Lâm Thanh Hạnh mỉm cười, trạng thái tinh thần cực tốt: “Không sao, đợi tôi đấm nổ Trái Đất là mọi vấn đề được giải quyết hết.”
093: “...”
Hình như nó đã trói nhầm một thằng điên rồi.
093 cố gắng giữ bình tĩnh, tự an ủi mình, không sao, trói được một ký chủ còn thở là giỏi lắm rồi.
093 cố gắng nói tiếp: [Cậu chỉ cần gây sự với thiếu gia giả Tống Ngu, duy trì hình tượng 'vạn người ghét' là có thể nhận được rất nhiều phần thưởng.]
Lâm Thanh Hạnh khẽ nhướng mày: “Ý mày là... tao chỉ cần làm tức chết mọi người là hoàn thành nhiệm vụ?”
093: “…”
Có khi Lâm Thanh Hạnh đúng là thiên tài thật.
093 ngoan ngoãn: [Ký chủ muốn nghĩ vậy... cũng không sao ạ.]
Lâm Thanh Hạnh nhét mớ giấy tiền vàng mã vừa giật được trên mộ vào túi: “Được, nhiệm vụ này tao nhận.”
Cậu mới về quê hôm qua, hôm nay đi viếng mộ bà nội – người duy nhất tốt với nguyên chủ. Thắp hương xong, cậu tiện tay giật luôn giấy tiền vàng mã trước mộ của mấy lão già từng ngược đãi nguyên chủ nhét vào túi.
Người tốt với nguyên chủ, cậu sẽ thay nguyên chủ đối xử tốt lại. Kẻ ngược đãi nguyên chủ, đến giấy cúng mộ cậu cũng giật đi.
Đặc biệt là sau khi phải trải nghiệm lại những ký ức nguyên chủ bị ghét bỏ, bị chán ghét trong hai ngày qua.
Điện thoại Lâm Thanh Hạnh reo lên. Cậu thờ ơ bắt máy.
“Sao mày lại đến trấn Thanh Thủy? Mày định phá hoại tình cảm giữa Tiểu Ngu và Giang Thừa Quân phải không!?”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy tức giận, như thể Lâm Thanh Hạnh là tội đồ tày trời.
“Tao nói cho mày biết, đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Giang Thừa Quân không ưa mày đâu!”
“Mày về ngay cho tao, xe đang đợi ở đầu thị trấn. Mày đừng có giở trò nữa, nhà họ Tống vẫn sẽ có chỗ cho mày...”
Mặt Lâm Thanh Hạnh không có biểu cảm gì. Người bên kia mắng nửa ngày trời, cuối cùng hình như cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao mày không nói gì?”
Lâm Thanh Hạnh đột nhiên bật cười: "Hờ hờ hờ hờ hờ hờ hờ hờ hờ.”
Ba Tống ở đầu dây bên kia bị tiếng cười của Lâm Thanh Hạnh làm cho khó hiểu, không khỏi tức giận: “Mày cười cái gì?”
Lâm Thanh Hạnh không hề nể nang: “Cười cái miệng già của ông như bôi thuốc nhuận tràng ấy, phun c*t không ngậm lại được.”
Ba Tống bị chửi đến đơ người. Cả đời ông chưa từng bị mắng như thế bao giờ. Ông tự cho mình là người có thể diện, chưa từng nghe lời nào khó nghe như vậy.
Đến khi phản ứng muốn chửi lại, Lâm Thanh Hạnh đã cúp máy.
Ba Tống tức đến nỗi không nuốt trôi cục tức, mặt mày tái mét.
Ông biết ngay mà, Lâm Thanh Hạnh, cái thằng nghịch tử này chính là khắc tinh của ông, căn bản không bằng một sợi tóc của Tống Ngu, đứa con ngoan của ông.
Đúng lúc quản gia đi ngang qua: “Ông chủ, thuốc nhuận tràng của ông hết rồi, tôi đi mua ngay đây.”
Ba Tống nghe thấy ba chữ "thuốc nhuận tràng", liền nghĩ đến lời Lâm Thanh Hạnh vừa nói.
Ba Tống nghiến răng: “Tôi không cần thuốc nhuận tràng!”
Quản gia mặt đầy nghi hoặc, muốn nói lại thôi. Không dùng thuốc thì làm sao mà "đi" được đây?
Quản gia vốn định nhắc nhở ba Tống đã nhịn "đi ngoài" ba ngày rồi, nhưng nhìn sắc mặt tái mét của ba Tống lại lặng lẽ nuốt lời vào bụng.
Thôi không đi thì không đi vậy, ông chủ chắc có cách riêng của mình.
_____
Tống Ngu đi trên con đường quê, rất khó chịu vì dẫm phải bùn, càng khó chịu hơn với những gì nhìn thấy trên điện thoại.
Cậu ta đến đây thăm đoàn làm phim của Giang Thừa Quân, không chỉ muốn ghi điểm trong mắt anh, mà còn muốn tăng độ thảo luận trên mạng về mình.
Thế nhưng, tất cả spotlight đều bị Lâm Thanh Hạnh, cái thằng sao chổi đó, cướp mất.
Lâm Thanh Hạnh chỉ lái xe ba bánh đi ngang qua thôi mà cả mạng lại đang phát sốt tìm kiếm người chỉ xuất hiện vài giây trên màn hình đó.
【Cái vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy, đẹp quá đi mất.】
【Sao có người chỉ lộ nửa mặt mà đã đẹp đến mức này nhỉ?】
【Nửa khuôn mặt của anh trai ba bánh thôi cũng đủ kinh diễm rồi.】
【Viral lên! Viral lên! Ba phút nữa tôi phải biết mọi thông tin về anh trai ba gác!】
Tống Ngu nhìn điện thoại, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo. Ghét chết đi được, sao Lâm Thanh Hạnh vẫn chưa chết đi, dai như đỉa đói cứ muốn tồn tại làm gì không biết.
Tuyệt đối không thể để cư dân mạng biết Lâm Thanh Hạnh chính là người lái xe ba bánh lúc nãy.
Ngay lúc Tống Ngu đang chán ghét đến cực điểm, một chiếc xe ba bánh màu đỏ chóe phóng vèo qua, bùn bắn tung tóe lên mặt cậu.
Tống Ngu ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Thanh Hạnh.
Tống Ngu chuẩn bị "diễn": “Anh...”
Bép! Một cục bùn bay thẳng vào mặt Tống Ngu.
Lâm Thanh Hạnh: “Cút mẹ mày đi, ai anh mày? Sửa cái thói đi đâu cũng nhận anh đi.”
Tống Ngu bị Lâm Thanh Hạnh ném cho đần mặt. Trước kia Lâm Thanh Hạnh đâu có như thế này?
Trong trí nhớ của Tống Ngu, Lâm Thanh Hạnh lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng, thiếu tự tin, rất dễ bị thao túng.
Đến khi cậu ta hoàn hồn lại, Lâm Thanh Hạnh đã phóng xe đi mất. Tống Ngu siết chặt nắm tay, Lâm Thanh Hạnh!
Tống Ngu đến đầu thị trấn, xe nhà họ Tống đã đậu sẵn ở đó. Chiếc xe này đưa cậu đến thăm Giang Thừa Quân, giờ tiện thể còn phải đón Lâm Thanh Hạnh về chịu phạt.
Tống Ngu lau mặt, nhưng người vẫn lem luốc như cũ, mắt hơi đỏ lên, nhìn là biết vừa ấm ức.
Người tài xế lái xe cho Tống Ngu từ nhỏ nhìn thoáng qua là biết cậu chủ có chuyện: “Cậu chủ nhỏ, cậu sao vậy?”
Tống Ngu làm ra vẻ ấm ức, chuẩn bị nói xấu Lâm Thanh Hạnh trước mặt người khác. Rất nhiều chuyện cậu không tiện tự mình ra tay, nhưng chỉ cần cậu tỏ ra đáng thương, tự khắc sẽ có người giúp cậu xử lý.
Cậu sẽ luôn giữ hình ảnh trong sạch tinh khôi, trong mắt người khác cậu mãi mãi là tiểu thiếu gia nhà họ Tống không rành thế sự.
Tống Ngu: “Anh ấy... không cố ý ném bùn vào mặt cháu đâu. Là do cháu giành đồ của anh ấy nên anh ấy mới tức giận như vậy.”
Sự bất mãn của tài xế đối với Lâm Thanh Hạnh càng thêm mãnh liệt. Lâm Thanh Hạnh trước mặt ông bà chủ thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại dám bắt nạt Tống Ngu như vậy.
Tống Ngu là do ông nhìn lớn lên từ nhỏ, sao ông có thể nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình đáng thương như vậy được.
Cậu chủ bị bắt nạt, là do tài xế như ông ta vô dụng.
Trong mắt tài xế lóe lên một tia nham hiểm.
Lâm Thanh Hạnh trả xe ba gác lại cho người trong làng xong, mới mặt đầy oán khí đi về phía đầu trấn.
093 cũng không dám hó hé gì với Lâm Thanh Hạnh. Hỏi ra mới biết đây là con oán linh hàng top được nuôi dưỡng bởi luận văn, đến con khỉ đi ngang qua Lâm Thanh Hạnh cũng muốn tát cho hai phát.
Nó sợ Lâm Thanh Hạnh tiện tay tát luôn cả nó.
Tài xế ngồi trong chiếc siêu xe ở đầu trấn lại không biết điều đó. Ông ta mở cửa xe, không chút khách sáo nói với Lâm Thanh Hạnh: “Lên nhanh đi, lề mà lề mề, ông bà chủ đang đợi cậu đấy.”
Sự khinh thường và chán ghét gần như tràn ra ngoài.
Lâm Thanh Hạnh vừa đặt một chân lên xe thì xe đã đột ngột phóng đi. Rõ ràng là cố ý muốn làm cậu ngã.
Mà phải ngã một cú thật đau, tốt nhất là bị xe kéo lê mấy mét, tài xế mới hả dạ dừng xe.
Nhưng Lâm Thanh Hạnh đã nhanh tay túm lấy Tống Ngu bên trong.
Tống Ngu: “!!!”
Đệt! Lâm Thanh Hạnh làm cái gì vậy?
Hắn chỉ muốn trừng phạt Lâm Thanh Hạnh, chứ không muốn phạt luôn cả mình!
Tống Ngu hết cách, phải dùng hết sức bình sinh kéo Lâm Thanh Hạnh vào xe, rồi vội vàng đóng cửa lại, sợ Lâm Thanh Hạnh ném mình ra khỏi xe mất.
Tống Ngu: "Anh, anh không sao..." chứ.
Lời Tống Ngu còn chưa nói xong, đã bị Lâm Thanh Hạnh vung tay tát một cái vào mặt. Má cậu nóng rát.
Tống Ngu ôm mặt, không thể tin nổi.
Lâm Thanh Hạnh mặt không cảm xúc: “Tài xế lái ẩu quá, ngồi không vững, tát lệch làm đau cả tay.”
Tống Ngu: “...”
093 che mặt: Đấy, thấy chưa, chọc cậu ta làm gì? Không chọc cậu ta đã muốn tát cậu rồi, cậu chọc cậu ta chẳng phải là tạo cớ cho cậu ta tát cậu sao?
Lâm Thanh Hạnh xoay xoay cổ tay, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm tài xế phía trước.
Tài xế chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, đặc biệt là khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy mặt Tống Ngu đã nhanh chóng sưng vù lên.
Lần đầu tiên tài xế cảm thấy Lâm Thanh Hạnh không dễ chọc, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, bộ dạng hèn nhát kiểu "cậu đánh cậu ta rồi thì đừng đánh tôi nữa".
Cậu chủ nhỏ à, cậu biết đấy, đời còn dài, một tài xế không thể chỉ có một cậu chủ được.
Lâm Thanh Hạnh: “Dừng xe, để tôi tô thêm tí má hồng cho ông.”
Tài xế: “!!!”
Tài xế sợ hãi ôm lấy mặt già của mình: “Thôi thôi, tôi già rồi, cậu tô nốt bên má còn lại cho cậu chủ nhỏ đi.”
Tống Ngu tức đến suýt ngất. Đây là ông tài xế nhìn cậu lớn lên từ nhỏ đấy! Miệng thì nói tốt với cậu, thực tế thì không chịu nổi thử thách bằng một cái tát của Lâm Thanh Hạnh.
Bốp! Bốp!
Bốp!
Ba tiếng bạt tai vang dội trong xe. Tiếng cuối cùng là Lâm Thanh Hạnh tiện tay "tô má hồng" nốt bên mặt còn lại cho Tống Ngu.
Suốt quãng đường còn lại, cả tài xế lẫn Tống Ngu đều không dám giở trò gì nữa.
Lâm Thanh Hạnh điên là điên thật, nói tát là tát thật, ai dám chọc vào chứ.
093: [Chúc mừng ký chủ thu hoạch thêm hai anti-fan. Số lượng anti-fan đạt 10.000+ là có thể mở khóa phần thưởng.]
Lâm Thanh Hạnh đang dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền trả lời hệ thống 093: “Ừ.”
“Làm tức chết một vạn người là được nhận thưởng?”
Hệ thống 093: [Đúng vậy, ký chủ. Hệ thống Vạn Người Ghét chúng ta tính thành tích dựa trên tổng số người ghét cậu. Chỉ cần càng nhiều người ghét cậu, phần thưởng nhận được càng phong phú.]
"Biết rồi." Giọng chàng trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi kéo dài, mang theo vẻ uể oải rã rời như không muốn sống. “Tao sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”
Hệ thống 093 ngược lại càng thấy lạnh sống lưng, nghi ngờ có Mèo Bò Sữa* tà ác xâm nhập cốt truyện, bình đẳng tát bay tất cả mọi người.
(Mèo Bò Sữa/奶牛猫: Chỉ mèo nhị thể đen trắng (tuxedo cat), trên mạng TQ thường gắn với hình ảnh tính cách nghịch ngợm, hung dữ, 'thần kinh'.)
_____
Trong video, mặt một con Mèo Bò Sữa thần kinh ngày càng phóng to, đột nhiên giơ vuốt tát một cái vào người trước màn hình.
Giang Thừa Quân đang lướt video, bỗng cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, giống hệt cái cảm giác bị tên lái xe ba bánh kia xúc phạm vậy.
Giang Thừa Quân càng nghĩ càng giận, đang nằm bỗng bật dậy. Ủa khoan, cậu ta bị điên à? Tại sao không cho mình đi nhờ xe ba bánh chứ? Mình đẩy không tốt chỗ nào sao?
Giang Thừa Quân: “Trợ lý, trợ lý đâu! Năm phút, tìm cho tôi thông tin người lái xe ba bánh kia!”
Trợ lý bó tay: “... Anh đừng có nghĩ tới chuyện làm phiền người ta nữa được không? Nói thật nhé, anh giống quấy rối người ta rồi đấy.”