Đỗ Thanh Thần hôn mê suốt ba ngày liền, đến khi tỉnh lại vào buổi chiều hôm đó, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng dài.

"Ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi! Huynh đã ngủ suốt ba ngày! Đệ còn tưởng rằng huynh... huynh..." Đỗ Như Lâm bật khóc.

Đỗ Thanh Thần cố gắng mở miệng nói, nhưng Đỗ phụ đã bước đến trước, vẻ mặt đầy vui mừng: "Cuối cùng thì cũng tỉnh lại! Diêm Vương còn chưa muốn nhận con đâu! 

Thanh Thần à, con còn phải cưới vợ, chuyện vui đang chờ kìa. Sao mà bất tỉnh mãi được? Tiểu tử này nói linh tinh! A phi phi phi! Lời trẻ con nói đừng để tâm, đừng trách có gì không hay..." Nói xong, Đỗ phụ chắp tay khấn vái thành kính.

Miệng khô đắng, bụng đói cồn cào, Đỗ Thanh Thần nhận ra mình đã ba ngày chưa ăn uống gì. Dù Đỗ Như Lâm có cố đút cho hắn ít cháo, cũng không đủ để bù lại sức lực đã hao tổn.

“Nước...”

"Ca, cháo đây." Đỗ Như Lâm đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đút từng thìa cho anh trai. Đỗ phụ tuổi đã cao, tay run rẩy không thể làm được, đành để Đỗ Như Lâm lo liệu.

Ăn được nửa bát cháo, Đỗ Thanh Thần thở hổn hển nằm xuống. Cơ thể hắn quả nhiên còn yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chuyến đi trước đó lên trấn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, khiến hắn giờ đây chẳng thể cử động nổi.

Lấy lại chút sức, Đỗ Thanh Thần quay sang hỏi Đỗ phụ, vẻ nghiêm túc: “Cái gì mà cưới vợ?”

Trong ba ngày hôn mê của hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đỗ Thanh Thần nheo mắt, chờ lời giải thích.

Đỗ phụ ấp úng, chưa kịp nói, Đỗ Như Lâm đã lên tiếng: “Ca, cha nói định lo chuyện hôn nhân cho huynh, bảo là xung hỉ.”

"Xung hỉ?!" Đỗ Thanh Thần mở to mắt, quay qua nhìn Đỗ phụ. Đỗ phụ lập tức lảng tránh ánh mắt, nhưng vẫn cố giải thích: “Thanh Thần à, con xem, nhà chúng ta dạo này thật xui xẻo. Trước là ta bệnh, rồi quán cơm xảy ra chuyện, giờ lại đến con bị thương. Đây chẳng phải là vận đen sao? Cha nghĩ, nếu con cưới vợ, có thêm niềm vui thì có thể xua đuổi tà khí. Con có hỉ sự, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt lên.”

"Hoang đường!" Đỗ Thanh Thần đầu đau nhói, nhưng vẫn cố chịu đựng, quay sang Đỗ Như Lâm: “Đệ đã đọc sách, sao cũng tin vào mấy thứ này? Đệ không ngăn cha lại à?”

Đỗ Như Lâm cúi đầu, trong lòng biết rõ ca ca mình khác trước. Sau khi bị thương, huynh ấy trở nên chín chắn hơn, đáng tin cậy hơn. Chắc chắn huynh ấy sẽ phản đối!

Nhưng Đỗ Như Lâm vẫn nhỏ giọng nói: “Nhưng mà... Ca, lỡ như... lỡ như thương thế của huynh thật sự vì thế mà khá lên thì sao?”

"Không cần cưới vợ, ta cũng sẽ khỏi!" Đỗ Thanh Thần nghiến răng đáp.

“Nhưng đại phu nói thương thế của huynh không phải nhẹ, có khi...”

"Á!" Đỗ phụ giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Đỗ Như Lâm, lườm cậu một cái, khiến cậu lập tức im bặt.

"Cha! Đừng chọc con tức giận, đầu con đau đây! Mau, mau từ hôn đi, đừng hồ đồ nữa." Đỗ Thanh Thần nhăn mày, vẻ mặt khổ sở.

"Đó, chính là đau nhức đấy! Cần phải xung hỉ mới hết!" Đỗ phụ vội vàng tiến tới kiểm tra, vẻ mặt lo lắng. Rõ ràng, bà mối cũng từng nói đúng: thương thế này, phải xung hỉ mới tốt lên được!

Đỗ Thanh Thần không nói thêm gì, quyết định bắt đầu từ Đỗ Như Lâm. “Tiểu đệ, đừng để cha làm bậy. Với tình trạng cơ thể của ta bây giờ, nhà nào lại chịu gả con gái vào? Không sợ góa bụa sao? Mà nếu đồng ý, chắc chắn người ta cũng chẳng phải người tốt lành gì. Nhà chúng ta không thể nhận. Nghe lời, hạnh phúc cả đời của ca ca ngươi đây, đừng để cha phá hỏng!”

Đỗ Như Lâm nghe xong, mắt sáng lên, dường như có điều muốn nói.

“Ca, người ta rất tốt, chị dâu Đỗ Truân còn nói, đó là người chăm chỉ, lương thiện, lại dễ nhìn. Trước đây mười dặm tám làng đều tranh nhau muốn cưới. Bao nhiêu bà mai từng gõ cửa nhà họ, chỉ là họ muốn giữ con thêm vài năm nên không đồng ý thôi.”

“Vậy giờ thì sao? Tại sao lại chịu đồng ý nhà chúng ta? Lại còn chuyện xung hỉ?!” Đỗ Thanh Thần thầm trợn trắng mắt, quyết tâm thuyết phục đệ đệ mình.

“Bởi vì mấy năm gần đây, danh tiếng nhà đó không tốt lắm. Nhưng ca, thật sự mà nói, đệ cảm thấy nhà ta còn được lợi. Đệ từng gặp người ta rồi, thật sự rất tốt. Danh tiếng gia đình họ tuy xấu, nhưng không liên quan đến người đó.” Đỗ Như Lâm ghé sát lại, giọng nói nhỏ hơn, dường như có chút ngại ngùng khi nhắc đến chuyện “được lợi”.

“Danh tiếng gì? Nói thử xem.” Đỗ Thanh Thần dự tính lợi dụng lý do này để từ chối, quyết không đồng ý.

“Ca, ngươi còn nhớ mấy năm trước chuyện Hầu phủ đi tìm con không? Chính là ở thôn Tô gia có một hộ nông dân, nhà họ nuôi dưỡng một ca nhi của Hầu phủ, nhưng lại không đối xử tử tế, bắt người ta ở chuồng lợn, làm đủ các loại việc bẩn thỉu, nặng nhọc. Nói là con nuôi, nhưng thực tế chẳng khác nào làm người hầu. Sau đó, Hầu phủ tìm được hắn, đưa hắn trở về kinh thành, cũng không để lại chút bồi thường nào cho nhà Tô gia. Chỉ nói rằng vì Tô gia đối xử không tốt với ca nhi của họ, không trả thù coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng. Rồi họ cũng không quan tâm đến gia đình Tô gia nữa, trực tiếp rời đi luôn.”

Đỗ Thanh Thần hơi sững lại. Đây chẳng phải là câu chuyện của vai chính sao?

Vai chính Tô Noãn, được nhà Tô ở thôn nhận nuôi, lớn lên trong khổ cực. Sau đó được Hầu phủ tìm về và bắt đầu hành trình thăng tiến vượt mọi chông gai. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến vụ xung hỉ của hắn?

Đỗ Như Lâm tiếp tục nói: “Người để xung hỉ lần này chính là một ca nhi khác của nhà Tô gia, không giống với ca nhi của Hầu phủ. Người này là con ruột của họ, cùng tuổi với ca nhi của Hầu phủ. Chỉ khác là, trong khi ca nhi của Hầu phủ phải sống trong chuồng lợn, làm đủ việc nặng nhọc, thì người này được ở nhà, làm những việc nhẹ nhàng như may vá. Người này lớn lên cũng rất đẹp. Vốn dĩ, với một người như Tô Đông, tính cách ngoan ngoãn, tướng mạo lại tốt, còn biết may vá, nấu cơm, thêu thùa, thì đã bị người ta tranh nhau cưới từ lâu rồi. Nhưng từ khi Hầu phủ tiết lộ chuyện không trả thù Tô gia đã là ân huệ, thì thanh danh của nhà họ Tô liền sụp đổ. Từ đó, không còn ai đến cầu thân nữa, nên chuyện hôn nhân của Tô Đông cứ bị trì hoãn mãi.”

“A?” Đỗ Thanh Thần sực nhớ. Trong nguyên tác, hình như thật sự có một nngười huynh đệ như vậy.

Để làm nổi bật sự khốn khổ của vai chính, nguyên tác từng miêu tả nhà Tô thiên vị con ruột, đối xử tệ bạc với Tô Noãn. Sau khi Tô Noãn trở về kinh, chuyện của gia đình Tô hầu như không được nhắc lại, ngoại trừ một chi tiết nhỏ. Trong một câu, nguyên tác có đề cập rằng người em ruột của Tô Noãn sau này gả cho một kẻ lười biếng, bị hành hạ đến chết. Vai chính còn hồi tưởng lại, nói người em này lúc nhỏ từng lén cho mình ăn, và rơi vài giọt nước mắt vì tiếc thương.

Bởi vì trong sách đều được viết từ góc nhìn của vai chính Tô Noãn, ấn tượng của Đỗ Thanh Thần về Tô Đông chỉ dừng lại ở câu cảm thán của Tô Noãn: một cuộc đời khổ sở.

Nếu lấy góc nhìn hiện tại của Đỗ Thanh Thần,hắn có thể thêm một câu: “Đúng là xui xẻo...”

Là đệ đệ pháo hôi của nam chính, vai trò duy nhất của Tô Đông là làm nổi bật sự khốn khổ của vai chính ở giai đoạn đầu. Về sau,y  sống một cuộc đời đầy bi kịch, chỉ để vai chính thể hiện lòng nhân hậu bằng một lời thở dài thương cảm. Một chút tác dụng như vậy, chẳng phải là xui xẻo lắm sao?

Suy nghĩ này khiến Đỗ Thanh Thần trở nên trầm mặc, để mặc Đỗ phụ và Đỗ Như Lâm tưởng rằng hắn đã đồng ý ngầm với chuyện này. Đỗ phụ vui mừng ra mặt, vì dù là để xung hỉ, việc con trai thích đối tượng vẫn rất quan trọng!

Ngược lại, Đỗ Như Lâm bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Cậu vừa rồi đã nói quá nhiều về chuyện hôn sự của ca ca, nhưng không nói không được, vì cha quá vụng về trong lời lẽ, chắc chắn không giải thích rõ ràng được.

Thấy vậy, Đỗ phụ nhanh chóng nói: “Thanh Thần à! Cha đã nghe ngóng kỹ rồi, Tô Đông thật sự là người rất tốt. Trước đây, cha còn gặp hắn mang hương bao do chính mình thêu đến bán ở cửa hàng thêu trên trấn. Tay nghề vừa khéo vừa đẹp! Hơn nữa, hắn cũng không phải như người ta nói là không làm việc. Trước kia, khi ở nhà, hắn từng giúp làm cỏ, làm việc đồng áng, còn biết nấu ăn, vá quần áo. Những chuyện đó chưa kể, người lại xinh xắn. Nếu không phải vì chuyện Hầu phủ, trước đây, mười dặm tám làng, thậm chí cả trấn trên, đều có người đến cầu thân!”

Đỗ phụ tiếp tục: “Người ta đồn đại càng ngày càng quá đáng, làm hỏng thanh danh nhà họ. Nhưng thực tế, người này chẳng có gì không tốt. Cha quanh năm buôn bán trên trấn, ánh mắt nhìn người của cha không giống dân làng, cha nhìn rất rõ, đây là một ca nhi tốt!”

Đỗ Thanh Thần mở miệng định từ chối, nhưng hình ảnh kết cục thê thảm của Tô Đông trong sách cứ lặp lại trong đầu anh. Tô Đông gả cho một tên lưu manh lười biếng và bị hành hạ đến chết... Bị hành hạ đến chết…

Nếu hắn từ chối cuộc hôn sự này, liệu Tô Đông có phải chịu số phận đó? Ý nghĩ này khiến Đỗ Thanh Thần rơi vào trầm tư.

“Nhà họ Tô... Không phải rất thương yêu ca nhi này sao? Tại sao lại gả hắn cho một người nửa sống nửa chết như ta?! Còn đồng ý để hắn làm xung hỉ?!” Đỗ Thanh Thần hỏi.

“Đừng nói bậy! Còn nói chữ kia, ta tức giận đấy!” Đỗ phụ cố gắng tỏ vẻ tức giận, nhưng thân thể yếu ớt không thể giữ được khí thế.

“Ca, chuyện này ta biết.” Thấy cha không đủ sức giải thích, Đỗ Như Lâm đành mở lời: “Thực ra, họ cũng có chút do dự. Nhưng nhà họ thật sự không thể tìm được ai tốt. Người đến cầu thân toàn là bọn lưu manh trong thôn, hoặc người lười biếng không làm gì. So với họ, nhà chúng ta vẫn tốt hơn nhiều. huynh là người đọc sách, dù hiện tại hơi khó khăn, nhưng vẫn là gia đình tốt.”

Ngập ngừng một chút, Đỗ Như Lâm tiếp tục: “Bà mối cũng nói rõ, họ muốn xem sức khỏe của huynh thế nào. Trước mắt chỉ là đính hôn để lấy hỉ khí xung hỉ. Nếu huynh khỏe lại thì mới tính đến chuyện thành thân. Nếu không, mọi chuyện cũng dừng lại ở đây. Nói cách khác, chỉ là đính hôn thôi, chưa phải thật sự cưới người ta vào nhà…”

Nói đến đây, Đỗ phụ liền cố hết sức ngồi thẳng dậy, “Hừ, Thanh Thần nhà ta rất tốt, còn biết đọc sách, sao lại không so được? Nếu nó khỏe lại, nhà họ còn có cơ hội à? Chúng ta sớm muộn cũng tìm một gia đình tốt, cưới một cô nương danh giá, lương thiện, đâu cần phải lấy một ca nhi mất hết thanh danh như vậy!”

Đỗ phụ thực ra trong lòng có chút không vui, nhưng việc Thanh Thần tỉnh lại ngay sau khi đính hôn làm ông thấy mừng rỡ. Ông nghĩ bụng, xung hỉ quả nhiên có tác dụng!

Đỗ Thanh Thần khẽ nhíu mày, hỏi: “Chỉ là đính hôn thôi sao?”

“Ừm.” Đỗ Như Lâm yên lặng gật đầu, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

Nếu chỉ là đính hôn, không cần phải lập tức cưới vào nhà, điều đó vừa giúp cha vui lòng, vừa tránh được việc anh từ chối hôn sự này sẽ khiến Tô Đông rơi vào cảnh cả đời bất hạnh, bị đẩy vào hố lửa. Đây xem ra là một cách giải quyết tạm thời.

Còn về sau thế nào... Đợi sức khỏe tốt hơn, hắn sẽ tính tiếp. Hiện tại, Đỗ Thanh Thần cảm thấy bản thân thực sự rất mệt, không muốn nghĩ quá nhiều. Dù sao rồi cũng sẽ tìm được cách.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play