Đỗ Thanh Thần mê mệt chìm vào giấc ngủ, hôm qua hắn thực sự không ngủ ngon. Lúc này, ánh mặt trời ấm áp, không có việc gì làm, hắn liền bất giác ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại lần thứ hai, trời đã tối, Tô Đông đã nấu xong cơm. Đỗ Thanh Thần mơ màng ngồi dậy, kéo chăn khỏi người, ngửi thấy mùi cơm liền bước ra khỏi phòng.
"Huynh dậy rồi à?" Tô Đông bưng một tô canh từ bếp vào nhà chính, bên hông còn buộc tạp dề.
Đỗ Như Lâm theo sau, thấy hắn thì gọi: “Đại ca !”
Đỗ Thanh Thần xoa xoa thái dương, định trách tại sao không gọi mình dậy, nhưng rồi nghĩ lại, Tô Đông mong muốn gì hơn ngoài việc nắm toàn quyền quản lý bếp núc trong nhà, làm sao lại gọi hắn dậy? Thế là hắn không nói gì thêm, chỉ chỉ vào Đỗ Như Lâm hỏi: “Đệ giúp phu tẩu à?”
"Giúp, mà phu tẩu không cho." Đỗ Như Lâm đầy ấm ức, “ph tẩu bảo đệ là người đọc sách, không nên vào bếp.”
Đỗ Thanh Thần bước tới, xoa đầu Đỗ Như Lâm, nói: “Người đọc sách cũng phải biết xuống bếp, không nhìn thấy lúa gạo, không hiểu sự khổ cực trong đời thì học sách làm gì?”
Đỗ Như Lâm gật đầu lia lịa: " đệ cũng nói vậy! Thầy giáo đệ bảo rằng câu 'quân tử xa nhà bếp' là để chỉ lòng nhân từ, không muốn gây sát nghiệp, chứ không phải cớ để kẻ đọc sách bỏ bê việc nhà, đến cả bếp cũng không vào. Nếu thế, làm sao hiểu được cái khổ của đời sống?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play