Savi xuất hiện, như một quả bom kích nổ hiện trường.

Anh ta hẳn là nhân vật nổi tiếng của trường, Thời Tuế thậm chí còn nghe được tiếng hét chói tai đầy kích động.

...Thật là khoa trương.

Ban đầu Thời Tuế cứ tưởng "bánh kem mật ong" là học sinh cùng khóa, không ngờ lại là đàn anh.

Lúc trước hai lần gặp mặt, anh ta đều mặc đồng phục học viện, lần này còn mặc áo khoác đặc biệt, đeo huy chương.

Hình thập tự có kiếm, điểm giao nhau khảm đá hồng ngọc, thân kiếm có con rắn uốn lượn, há miệng nhe nanh, nhìn vừa nguy hiểm vừa sắc sảo.

Con hắc mã vẫn ngoan ngoãn nghe lời khi nhìn thấy Savi thì lập tức bất an, cứ muốn lui về sau.

Thời Tuế đành một tay giữ cung tên, một tay trấn an nó.

Lúc này, giáo viên phụ trách tiết cưỡi ngựa hấp tấp chạy tới.

“Học sinh, em có biết vừa rồi hành vi của mình rất nguy hiểm không?”

Thầy tức giận chỉ vào Thời Tuế: “Nếu em bắn lệch gây thương tích cho người khác thì sao?! Dù không cố ý, em cũng phải viết kiểm điểm nộp cho tôi.”

Lời đó thật ra cũng không sai.

Thời Tuế vừa mới oai phong xong, liền vội vàng nhận lỗi.

“Vâng ạ, thầy nói đúng. Lần sau em sẽ chú ý.”

Bánh kem mật ong dựa vào lan can, đột nhiên lên tiếng.

“Nếu chỉ là trượt tay, vậy thì khỏi cần viết kiểm điểm.”

“Lần sau nhớ cẩn thận hơn là được.” anh ta nháy mắt với Thời Tuế, ánh mắt như nước chảy.

“Phải không?”

Những người đàn ông đẹp trai thường rất nguy hiểm.

Thời Tuế hiểu rõ điều đó, nên dù tim có đập nhanh khi thấy anh, dù trong mơ cũng không hiểu sao lại mơ thấy anh ta…

Cô cũng không có ý định thực sự kết thân với hắn.

Giác quan thứ sáu mách bảo Thời Tuế rằng, so với anh chàng ngồi sau Ander, cái bánh kem mật ong này còn khó kiểm soát hơn nhiều.

Giáo viên liếc nhìn Thời Tuế, rồi lại nhìn Savi.

Dù sao cũng là học viện quý tộc, phục vụ thiếu gia tiểu thư là quan trọng nhất.

Thầy không hề do dự, lập tức đổi thái độ.

“Vậy à... Không sao không sao, lần sau nhớ cẩn thận là được.”

Đàn chị vừa nãy kia đã xuống ngựa nhặt lại khăn lụa, vội vàng quấn lại lên cổ, che đi vết bầm rõ ràng.

Thời Tuế không nhìn rõ miệng vết thương kia nữa, nhưng trong đầu luôn có cảm giác nó rất kỳ quái.

Sáng nay học tỷ mang theo vết thương như vậy để hẹn hò với bánh kem sao?

Học tỷ chạy tới, cắn môi dưới không chút máu, ủy khuất nhìn Savi.

" Ngài Savi, cô ta rõ ràng cố ý! Nếu mạnh hơn một chút là em đã mất mạng rồi!”

Savi đang dựa lan can, khóe môi hơi nhếch cười, ánh mắt nhìn về phía nữ sinh kia.

Chỉ là một cái nhìn, không có cảm xúc gì, nhưng đàn chị lập tức run lên.

Cô ta lui vài bước, hấp tấp giơ tay che gáy, Thời Tuế nhìn thấy trán cô ta rịn mồ hôi mỏng.

Bánh kem mật ong thong dong lên tiếng.

 “Nếu tôi nhớ không nhầm, cô hình như không có quyền can thiệp vào việc xã giao của tôi?”

Học tỷ vừa run vừa cúi đầu.

“Dạ… Xin lỗi Ngài Savi, em sẽ không tái phạm nữa.”

Cô ta liếc nhìn Thời Tuế một cái, rồi nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Nhìn toàn bộ sự việc diễn ra mà không kịp phản ứng, Thời Tuế chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm.

Tên này thật sự là tra nam không thể rửa sạch... Không lẽ anh ta còn đi thao túng tâm lý người khác?

Đàn chị kia vừa đi, Savi lại quay về dáng vẻ ánh nắng vô tội.

“Xin lỗi, có phải tôi khiến em cảm thấy rất phiền phức không?”

Với những con mồi chưa săn được, Savi luôn có lòng kiên nhẫn cực kỳ tốt.

Nhưng việc bị học tỷ chen ngang vừa rồi đã khiến chút thiện cảm ít ỏi của Thời Tuế đối với anh ta gần như biến mất.

Cô ngồi trên lưng ngựa, còn anh thì dùng đôi mắt như cún con màu mật ong cực kỳ đáng yêu kia nhìn tới, khiến tim Thời Tuế đập lệch một nhịp.

Thời Tuế nghe thấy anh ta nói.

“Thật ra tôi không phải người như vậy, cô có muốn cùng tôi…”

Một mũi tên xé gió bay đến, cắt đứt lời hắn định nói.

Thời Tuế lập tức nhìn về hướng mũi tên, một thiếu gia cưỡi ngựa đang phi tới.

Thiếu gia này vốn đã cao hơn Thời Tuế, ngựa của cậu lại cao lớn hơn cả ngựa trong học viện, vừa tới là che khuất hoàn toàn cô khỏi tầm mắt Savi.

Tóc đen, đồng tử đỏ, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống đối diện với Savi, người lớn hơn một bậc.

Ảo thuật bị phá, Savi mất kiên nhẫn liếm môi, nhẹ nhàng vung tay, đứng thẳng từ tư thế dựa lan can.

Hai ma cà rồng mang huy hiệu gia tộc khác nhau đối đầu, khí thế căng như dây đàn.

Thiếu gia kia đột nhiên mở miệng.

“Cô ấy là của tôi.”

Thời Tuế: “?”

Đừng có nói mấy câu bá đạo tổng tài kiểu vậy, lần trước tôi còn chưa có đồng ý nha!

Nhưng giờ cô bị thiếu gia chắn một bên, không cách nào lên tiếng phản bác.

Dù vậy, Thời Tuế đúng là cần một cơ hội để rời khỏi cái bánh kem này.

Nghĩ vậy, cô nuốt lại lời định nói, lớn tiếng.

“Tôi đi học trước đây!”

Sau đó nhanh chóng kéo dây cương, cùng chú ngựa đen luôn lo lắng kia rời đi thật nhanh.

Ánh mắt Savi vẫn dõi theo bóng lưng Thời Tuế.

Đôi đồng tử đỏ của Theodore hơi nheo lại.

“Cô ấy là con mồi của tôi. Hãy dời cái ánh mắt đó của anh đi.”

Số lượng ma cà rồng ít ỏi, sống lâu nhưng lại cô độc, nên thường tìm đến xã hội loài người để tìm niềm vui. 

Ở học viện Eli, mọi người đều ngầm hiểu một quy tắc, đó là tránh tranh đoạt con mồi.

Savi cười: “Trên người cô ấy không có dấu vết của cậu đâu, nhãi ranh.”

Nhưng luôn có những trường hợp ngoài ý muốn mà.

“Thay vì lo về tôi, cậu nên lo lắng về cái tên lai tạp kia.”

Savi cười ngọt như đường, chẳng thèm để tâm đến sự ngạo mạn của thiếu niên kia.

“Cách cậu ta săn mồi khéo hơn cậu nhiều đấy.”

“Đừng đem tôi so sánh với lũ lai tạp thấp kém.”

Thiếu niên lạnh lùng nhìn Savi, sau đó đổi hướng ngựa, rời khỏi lan can.

Savi và người đồng hành quay lại.

“Cậu đang nghĩ gì thế? Theodore đến đây làm gì?”

Savi hơi giãn cơ thể đang có chút cứng ngắc, chậm rãi đáp.

“Không có gì... Chỉ là có người chưa ăn được miếng nào đã vội vàng bảo vệ đồ ăn.”

Người bạn đồng hành nhìn theo bóng dáng Theodore, buồn bực nói:

“Đám người thuộc Gia tộc Quyền trượng lúc nào cũng đáng ghét như vậy. Ngày đi săn sắp tới, chúng ta giết mấy kẻ huyết nô của chúng thì sao ?”

Savi không trả lời.

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu chỉnh lại huy hiệu trên ngực.

Kỳ lạ thật…

Rõ ràng đã ra ám chỉ đủ rõ ràng rồi, sao cô ấy lại chẳng có phản ứng gì hết vậy?

“Cậu có nhìn thấy huy hiệu mà họ đeo không?”

Thời Tuế gật đầu.

“Đó là của CLB Kiếm thuật và Đoàn Kịch, tuy chỉ là các CLB, nhưng địa vị trong trường lại ngang hàng với Hội học sinh.”

“Tốt nhất là đừng gây chuyện với họ... Nhưng giờ nói cũng muộn rồi, học trưởng Savi đã để ý đến cậu rồi còn đâu.”

“Bốn Gia tộc trong trường có quan hệ rất phức tạp, tạm thời mình cũng không thể giải thích rõ hết... "

" Nhưng mấy CLB kia thì không liên quan đến chúng ta, hầu như chỉ có học sinh từ khối quốc tế mới vào được.”

Thời Tuế buông tay, một mũi tên bắn trúng ngay hồng tâm.

Bạn cùng phòng trợn mắt kinh ngạc.

“Cậu từng là thợ săn à? Cái bia ngắm đó mình còn chẳng nhìn rõ nữa là!”

Thời Tuế hạ cung, khiêm tốn đáp.

“Chắc do hôm nay cảm giác tốt thôi. Từ nhỏ mình đã có chút năng khiếu thể thao rồi.”

Không biết có phải hồi trong bụng mẹ hấp thụ nhiều dưỡng chất hơn không, nhưng em trai Thời Niên của cô lại kém hơn một chút về khoản thể thao.

Thời Tuế nghĩ đến em trai, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ander giữa đám người.

Suýt nữa thì quên, giờ chính là cơ hội tốt để phát triển tình cảm mà.

Bạn cùng phòng cứ chần chừ mãi, rồi khi Thời Tuế bước lên trước mới nhẹ giọng nhắc.

“Dù lớp 3 chia nhóm gì đi nữa... Mình cảm thấy so với Ander, một người khác có vẻ sẽ phù hợp hơn.”

Thời Tuế hỏi lại.

“Vì người đó thuộc Gia tộc Quyền trượng sao?”

Bạn cùng phòng gật đầu.

“Ừ, nếu không thì mấy người đó sẽ xem cậu là kẻ thù.”

Rõ ràng, đi theo người có quyền thế thì vẫn dễ thở hơn là bị xem là địch.

Thời Tuế vỗ đầu bạn cùng phòng.

“Biết rồi, cậu cũng cẩn thận, đừng chạy lung tung.”

Thực lòng, cô chẳng muốn chọn ai cả.

Thiếu gia thì kiêu ngạo, chẳng bao giờ nghe ai nói, còn Ander thì như sống ở một thế giới khác. 

Cả hai đều trông chẳng đáng tin chút nào!

Mới chỉ là học sinh thôi mà, có cần phải chia phe bầu cử kiểu chính trị thế này không?

Trong lòng nghĩ vậy, Thời Tuế cũng tìm được Ander.

Cậu ta nhìn không đến nỗi kém cạnh mấy bánh kem nhỏ đẹp trai khác. 

Nhưng có lẽ do xuất thân không bằng và lại bị các thiếu gia khác nhằm vào nên chẳng ai muốn lại gần.

Thời Tuế:

“Ngẩn người làm gì vậy?”

Ander gật đầu:

“Ừm... có hơi đói rồi.”

Mái tóc ngắn màu champagne hơi rối, nói câu đó trông thật đáng thương.

Thời Tuế nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn.

Trong sân cưỡi ngựa, các học sinh đang luyện bắn cung. 

Học sinh năm hai đa phần đã thành thạo, còn đám người lớp Thời Tuế thì cưỡi ngựa vẫn lảo đảo, đừng nói đến việc giương cung.

Thiếu gia thì trông oai phong lẫm liệt, động tác bắn cung cực kỳ chuẩn mực, vừa nhìn là thấy đẹp mắt.

Thời Tuế chống cằm nhìn thiếu gia.

Thân phận của cậu ta cao quá, có lẽ không nằm trong danh sách những người thích hợp để vào rừng rậm (ý chỉ danh sách lựa chọn người đồng hành). Nhưng nếu chỉ là bạn học cùng lớp... thì đúng là đẹp trai thật.

Lúc này, Ander khẽ kéo tay áo cô.

Thời Tuế quay đầu:

“Hửm?”

Ander khựng lại.

Chính khi nãy, lúc Thời Tuế nhìn Theodore.

Cậu đột nhiên có cảm giác nguy cơ, như thể con mồi của mình bị kẻ khác để mắt tới.

Ánh mắt cậu dừng lại trên cổ tay Thời Tuế.

Dưới làn da trắng nõn, những đường gân máu hiện rõ, khiến răng nanh bắt đầu ngứa ngáy, cơn đói trong bụng càng trở nên mãnh liệt.

Lúc đó trong sân bỗng náo loạn.

“Mau! Mau gọi bác sĩ! Có người bị thương rồi!”

Chỉ trong vài giây, một học sinh không giỏi cưỡi ngựa thúc ngựa quá mạnh, làm nó hoảng loạn lao thẳng về phía thiếu gia.

Vừa đúng lúc thiếu gia buông tay khỏi dây cung.

Mũi tên sượt qua, đâm rất sâu vào da thịt mùi máu lan tỏa trong không khí. Học sinh kia ngã lăn trên đất, lại bị trầy xước thêm.

Thời Tuế nhíu mày.

Cô cảm thấy... có lẽ là cố ý.

Bởi ánh mắt mà thiếu gia hướng về phía cô hoặc có thể là về phía Ander bên cạnh tràn đầy ác ý.

Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn mà chẳng rõ lý do.

Mũi tên vừa rồi rất chuẩn, kỹ thuật của thiếu gia không thể nào tệ đến mức gây ra tai nạn như vậy.

Nhưng... Cậu ta làm vậy để làm gì?

Thời Tuế theo bản năng liếc sang Ander. Cậu đang nhìn chằm chằm về phía phát ra mùi máu.

Đôi mắt đỏ của cậu gần như đỏ như máu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play