[Xin chúc mừng vì người chơi đã kích hoạt được nghề nghiệp ẩn duy nhất: Gian Thương! 】
[Lưu ý: Bạn sẽ không thể thay đổi nghề nghiệp sau khi thay đổi công việc, vì vậy hãy lựa chọn cẩn thận! 】
[Nghề nghiệp: Gian Thương]
[Giới thiệu: Sau khi đổi nghề thành gian thương bạn không thể học bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, không thể sử dụng các đòn tấn công thông thường và chỉ có thể thuê vệ sĩ để bảo vệ bản thân! 】
【Kỹ năng bị động của gian thương: miễn thuế (không thu thuế từ các gian hàng, giao dịch, nhà đấu giá, cửa hàng, v.v.)】
【Bị động: Quầy hàng di động (lập quầy hàng sẽ được gắn biển hiệu màu vàng, quầy hàng không bị giới hạn theo khu vực và có thể lập quầy hàng ở những khu vực nguy hiểm)】
【Bị động: Gấp đôi gói quà (số lượng gói quà gấp đôi người chơi thông thường)】
[Kỹ năng duy nhất đang hoạt động: Triệu hồi vệ sĩ]
【Một khi đã chọn thì không thể thay đổi, vui lòng chọn cẩn thận! 】
Nghề ẩn, gian thương.
Điều kiện ở đây vừa khắc nghiệt vừa đơn giản.
Chỉ có thể được kích hoạt ở bà chủ quán rượu ở Thôn Tân Thủ khi bạn vừa vào trò chơi, chưa giết quái vật và không có nhiệm vụ nào.
Cách duy nhất là làm như LâPhong đã làm là từ bỏ nhiệm vụ ngay khi vào trò chơi.
Nghề nghiệp gian thương có vẻ vô dụng nhưng lại rất quan trọng với Lâm Phong.
“Xác nhận lựa chọn!”
【 Đinh, chúc mừng người chơi Thương Thiên Tử đã chuyển chức thành nghề ẩn duy nhất: Gian Thương! 】
【 Đinh, phần thưởng đổi nghề đã nhận được: 1000 đồng vàng. 】
【 Nhận được trang bị chuyển chức: Giày thương gia!] 】
Vừa dứt lời.
Thanh kỹ năng của Lâm Phong đều biến mất.
Trong gói hàng có 1.000 đồng tiền vàng và một đôi giày vải.
Không hỗ là nghề ẩn, thế mà cho trực tiếp 1.000 đồng vàng.
Tiền tệ trong《Thiên Hạ》và tiền thật có thể trao đổi cho nhau.
Tỷ lệ là 1:10.
1000 đồng vàng tương đương với 100 tệ.
Đôi giày đó cũng tốt.
[Giày thương gia: Được làm bằng da chó thoải mái, bền và thiết thực, có thể tăng tốc độ di chuyển. 】
[Phẩm chất: Xanh lam]
[Yêu cầu cấp độ: Cấp độ 0] [Yêu cầu nghề nghiệp: Gian thương]
[Tốc độ di chuyển +4]
【Phục hồi sin mệnh+1】
[Xếp hạng trang bị: 142 điểm (bị ràng buộc và không thể giao dịch)]
Cả hai tính chất này đều rất thực tế.
[Tự động nhận nhiệm vụ nghề nghiệp: Tuyển dụng vệ sĩ]
[Giới thiệu nhiệm vụ: Là một Gian thương, bạn phải giải quyết những tình huống nguy hiểm, tìm ra chủ quán rượu và chiêu mộ vệ sĩ! 】
Âm thanh của hệ thống cuối cùng cũng dừng lại.
Bà chủ quán rượu mỉm cười ngọt ngào: “Chàng trai trẻ dũng cảm, hành tẩu thiên hạ, điều quan trọng nhất là phải tự bảo vệ mình. Tôi có ba tên vệ sĩ để anh lựa chọn!”
Ba lá bài xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Chúng là những lá bài màu trắng: Hắc Phong Trại (Chiến binh).
Lá bài màu trắng: Loli cầm rìu (chiến binh).
Thẻ xanh: Mèo Đêm đen (thích khách).
Lâm Phong nhìn ba tấm thẻ với vẻ hứng thú: “Bức tranh gốc này đẹp đấy!”
Bà chủ quán rượu cười khúc khích nói: "Bọn vệ sĩ cũng có thể chuyển nghề với người, cùng nhau chuyển nghề!"
Ngoài ra còn có một nút màu xanh lá cây ở góc giao diện.
Mặt trên viết cần 10 đồng vàng để làm mới một lần.
Cũng chính là 10 tệ.
Có tám cấp độ: trắng, xanh lục, xanh lam, tím, vàng, đỏ, vàng kim, màu sắc rực rỡ, tám phẩm cấp.
Phân chia cấp bậc trang bị tương ứng.
Lâm Phong chỉ là gian thương cấp thấp, chỉ có thể làm mới đến màu tím.
1% xác suất màu tím, 9% xác suất màu lam, 30% xác suất màu xanh lục, 60% xác suất màu trắng.
“10 đồng vàng, thử xem!”
“Xáo lá bài!”
Lâm Phong nhấn nút.
Lá bài trước mặt quay tròn và biến mất ngay lập tức.
Một lần nữa, ba lá bài hoàn toàn khác nhau lại xuất hiện trước mặt anh.
[Lá bài trằng: Cô gái cưỡi lợn (Thợ săn)]
[Thẻ trắng: Kiếm khách hoa chi (Kiếm khách)]
[Thẻ trằng: Đáng khinh bộ khoái (Kiếm khách)
“Xáo bài lại!”
Lâm Phong không hề do dự.
Ba cái này không tốt bằng ba cái đầu tiên xuất hiện.
[Thẻ trằng: đao khách đeo mặt nạ (Đao khách)]
[Thẻ xanh: cô gái độc vật (cổ sư)]
[Thẻ màu tím: cương thi trăm năm (quyền sư)]
Lâm Phong trừng mắt nhìn người thừa kế Mao Sơn: “Màu tím!!”
Chủ quán rượu cũng thốt lên: “Tiểu huynh đệ, ngươi thật may mắn. Cấp bậc đại diện cho số lượng kỹ năng mà bọn họ có. Màu Tím có ba kỹ năng.”
Anh nghĩ màu xanh không tồi, nhưng không ngờ lại là màu tím.
Lâm Phong không chút do dự: “Thuê hắn!”
[Ding, bạn có quyết định thuê cương thi trăm năm không không! 】
[Phí thuê: 500 đồng vàng.] 】
Giá cả hợp lý.
Lâm Phong tự nhiên sẽ không vì số tiền nhỏ này mà thấy khó chịu: “Xác nhận thuê!”
Vừa dứt lời, 500 đồng vàng đã tự động được khấu trừ khỏi balo.
Tấm thẻ này cũng biến thành trang bị và được liên kết trực tiếp với thanh trang bị của Lâm Phong.
Bà chủ quán rượu mỉm cười nói: “Chúc mừng tiểu huynh, cậu thật may mắn!”
Lâm Phong gật đầu: “Cảm ơn bà chủ!”
Bà chủ lắc đuôi cáo, lười biếng dựa vào vai Lâm Phong, dùng đôi môi đỏ thắm hôn nhẹ lên mặt anh.
Cô thì thầm với hơi thở ngọt ngào như hoa lan: “Mong thần gia trá phù hộ cho bạn!”
Các NPC trong《Thiên Hạ》thực sự rất phóng khoáng.
Những người chơi khác trong quán rượu đều trợn mắt há mồm..
“Anh, anh ta làm thế nào được?! Quỳ cầu!”
“Không, không đúng!! Thật đê tiện! thực sự dùng mỹ nhân kế!!”
“Mẹ kiếp! Tôi tê liệt rồi, tại sao hệ thống lại cảnh báo khi tôi chạm vào?”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên, tức giận, ghen tị và tò mò của họ, Lâm Phong kiên quyết bước ra khỏi quán rượu.
Bước đầu tiên diễn ra suôn sẻ hơn anh tưởng.
Nhìn vào Thôn Tân Thủ phồn thịnh.
Lâm Phong nằm chặt tay: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa!”
Tôi cứ nhớ lại nội dung trò chơi trong đầu.
“Lúc này, hẳn không ai có thể phát hiện ra lông lợn và lông thỏ.”
–––––
Đã đến cổng Thôn Tân Thủ.
Thôn đông nghịt người, và ngày càng có nhiều người chơi tham gia trò chơi.
Một chú gà đang chơi bóng sẽ xuất hiện ở lối vào làng.
Đi xa hơn nữa là một khu vườn rau với những con lợn và thỏ đang cầm gậy.
Người thì đông hơn quái vật, quái vừa xuất hiện liền chết.
“Huynh đệ, chúng ta cùng nhau tổ đội làm nhiệm vụ nhé?”
“Giết lợn, thiếu một người, trò chuyện trực tiếp để tham gia nhóm.”
Lâm Phong bước vào đám đông.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất.
“Hệ thống, bắt đầu dựng gian hàng!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của đám đông, Lâm Phong thực sự đã bắt đầu dựng quầy hàng.
Một tấm bảng vàng bắt đầu lơ lửng phía trên đầu Lâm Phong, phát ra ảnh sáng chói lọi.
Phía trên viết rằng ‘Mua lông thỏ và lông lợn.’
“Này, sao cậu ta có thể bày quầy ở khu vực có quái vật hoang dã được?”
“Tại sao biển hiệu của cậu ta lại là màu vàng? Thật tuyệt vời!”
Mọi người đều tò mò click vào quầy hàng của Lâm Phong.
Không có gì để bán, chỉ có một ô thu mua lông thỏ và lông lợn.
Đó chính xác là những gì lợn và thỏ đã xổng ra trong vườn.
“Hai thứ này đều vô dụng, hắn lấy chúng làm gì?”
“Có lẽ anh ta là kẻ ngốc. Cửa hàng tạp hóa mua với giá 1 đồng vàng, nhưng cậu ta mua với giá 2 đồng vàng! Tôi bán nó!”
“Nhanh lên, có thằng ngốc ở đây mua lông thỏ và lông lợn!”
Anh ta chạy về làng để bán ở cửa hàng tạp hóa, nhưng vẫn không kiếm được nhiều như Lâm Phong, nên tự nhiên có nhiều người bán cho anh hơn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, công việc kinh doanh của Lâm Phong đã phát đạt.
480 đồng vàng còn lại đều được đổi lấy lông thỏ và lông lợn.
120 sợi lông thỏ, 120 sợi lông lợn.
Ánh mắt của những người khác nhìn Lâm Phong giống như đang chăm sóc một người thiểu năng trí tuệ vậy