Đặt Cố sư huynh xuống? Không được, không được, hắn đã hứa nhất định phải mang Cố sư huynh trở về.
Mãi đến khi nghe thấy câu “hung đa cát thiểu”, Lâm Phàm mới hồi phục đôi chút lý trí. Hắn đảo mắt nhìn quanh, hai bên đều là vách đá dựng đứng, tầm mắt dời xuống dưới thì thấy một nữ tu mặt mày trắng bệch đang đứng phía trước, thoát ra rồi sao?
Lâm Phàm rốt cuộc cũng nhận ra mình đã thật sự thoát khỏi nơi đó, suýt chút nữa lại quỳ sụp xuống đất. Nhưng cảm nhận được hơi thở yếu ớt truyền đến từ cổ, hắn không còn tâm trí để ngẩn ngơ nữa, vội vàng cẩn thận đặt Cố sư huynh đang cõng trên lưng xuống thảm cỏ.
Thung lũng địa thế thấp, ẩm khí dồi dào, cỏ dại mọc um tùm, thậm chí đất mềm hơn cả trong rừng, người nằm trên cũng không thấy khó chịu.
Lâm Phàm vừa rồi còn thấy sắc mặt Tống Vu tái nhợt, nhưng không ngờ nhìn đến mặt Cố sư huynh thì còn trắng bệch hơn cả nàng, đôi môi không còn chút huyết sắc nào. Thêm vào đó là do nôn ra máu, mặt mày dính đầy huyết tích, chẳng có chút sinh khí. Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng nhè nhẹ, Lâm Phàm đã tưởng huynh ấy đã ngừng thở.
Trái tim vừa mới thả lỏng của hắn lại căng thắt trở lại, tình trạng của Cố sư huynh rõ ràng là không ổn chút nào.
Giờ hắn hoàn toàn bó tay, đành dồn ánh mắt cầu cứu về phía Tống Vu, trong lòng gào thét không tiếng: Cầu xin ngươi, xin ngươi hãy cứu sư huynh ta!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play