Ngự Long chân nhân suýt nữa tức đến vẹo cả mũi. Cái gì mà xem nhẹ lợi ích tông môn, nói nghe cứ như ông ta đã trộm của Lăng Thiên Tông vậy!
Ngự Long chân nhân thấy khó chịu, giọng điệu cũng cao lên vài phần:
“Chưởng môn sư huynh nói vậy là có ý gì? Ta nghe sao chẳng hiểu nổi. Chưa nói đến chuyện Ô Kim Sâm là do đồ đệ ta tìm được từ trong bí cảnh, chỉ riêng chuyện nó đã đồng ý mỗi trăm năm hiến một nhánh sâm tu, tính ra đâu thể so với việc trực tiếp luyện thành đan dược được.”
Chính Dương chân nhân rất không hài lòng với thái độ của Ngự Long chân nhân, cảm thấy sự tôn nghiêm của chưởng môn bị xúc phạm. Cộng thêm ác cảm vốn có từ trước, ông tức giận quát lớn: “Ngự Long, việc quản lý tông môn đâu phải chuyện đùa, đừng có mà vô lý sinh sự!”
“Ta vô lý sinh sự? Chính Dương, ta gọi ngươi một tiếng chưởng môn sư huynh là nể mặt ngươi, đừng có bày cái uy đó trước mặt ta!”
Chính Dương chân nhân vốn đã chẳng ưa gì Ngự Long chân nhân, mà Ngự Long chân nhân cũng chẳng có mấy ấn tượng tốt về ông ta. Từ trước đến nay hai người như nước giếng không phạm nước sông, ai ngờ lần này lại vì chuyện Ô Kim Sâm mà trở mặt.
Chính Dương chân nhân cười lạnh:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play