Sáng hôm sau, vừa mở cửa, Tống Vu đã thấy Uông Kiều Kiều đứng chờ ngoài cửa, như thể đang đợi nàng. Vừa thấy nàng bước ra, khuôn mặt Uông Kiều Kiều liền nở nụ cười rạng rỡ.
Uông Kiều Kiều kéo tay Tống Vu, lo lắng hỏi:
“Ngươi khá hơn chút nào chưa? Mấy ngày nay ta không dám quấy rầy, lo lắng muốn chết.”
Tống Vu an ủi: “Đỡ nhiều rồi.”. Thật ra giờ đến nói chuyện cũng đau, thức hải của nàng đang gào thét dữ dội, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, vừa cười vừa trò chuyện với Uông Kiều Kiều.
Biết sắc mặt mình tái nhợt, để người khác không nhận ra manh mối, hôm nay nàng còn đặc biệt trang điểm một chút.
Uông Kiều Kiều chẳng phát hiện điều gì khác thường, thậm chí còn cảm thấy Tống Vu hôm nay có vẻ tinh thần hơn mọi khi, liền yên tâm, kéo nàng vừa đi vừa nói:
“Ngươi không biết mấy trận đấu mấy hôm trước kịch liệt thế nào đâu. Cái người tên Lệ Thanh ấy, không thua trận nào, cuối cùng đánh với Lang Tử Ngọc mà trời đất u ám, suýt nữa phá luôn cả lôi đài.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play