Tống Miểu Miểu bước lên hai bước, ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía Bạch Khinh Sương, nói: “Bạch tỷ, muội là Miểu Miểu, tỷ xinh đẹp quá chừng luôn á!”
Đừng thấy Tống Miểu Miểu còn nhỏ mà lầm, con bé dám gan to một mình ra cổng thành kiếm linh thạch thì đủ thấy đầu óc linh hoạt thế nào.
Không cần Tống Vu dạy, nó đã biết phải lấy lòng Bạch Khinh Sương ra sao rồi, mấy câu khen ngợi không tốn tiền cứ mở miệng là nói ra được.
Dù trong lòng Bạch Khinh Sương có ác cảm với đứa trẻ này, nhưng lời khen ngọt ngào kia vẫn khiến nàng ta vui vẻ đến nở cả hoa trong lòng.
Điều nàng ta yêu thích nhất chính là được người ta khen ngợi. Chỉ có như thế, nàng mới cảm thấy mình vẫn còn sống, không phải một xác chết thối rữa không da.
Vì cái miệng ngọt xớt đó, thái độ của Bạch Khinh Sương đối với Tống Miểu Miểu cũng dịu lại vài phần, nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Trong lòng nàng vẫn thầm tính toán: nếu đứa nhỏ này đã có con mắt tinh đời như vậy, thì lát nữa nên cho nó được "đi trước chết sớm một chút, đỡ phải chịu nhiều đau khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT