Sắc mặt Tống Đào Nhiên nặng nề như sắp ép ra nước, ông ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Khai Thành đang diễn một màn khóc lóc thảm thiết, đến lông mày cũng không động đậy.
Tống Khai Thành đã sớm quen với kiểu im lặng này của Tống Đào Nhiên, mỗi lần đến ông ta đều như vậy.
Theo ông ta nghĩ, Tống Đào Nhiên phản ứng thế nào không quan trọng, chỉ cần cuối cùng chịu đưa tiền là được.
Tống Khai Thành tiếp tục vừa khóc vừa kể lể: “Đại ca, huynh xem nhà chúng đệ trên có già, dưới có trẻ, linh thạch không đủ dùng, đến việc tu luyện của bọn trẻ cũng thành vấn đề rồi!”
Vừa nói xong, ông ta túm lấy Tống Nhạc, đang đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Tống Tiểu Tửu, nói: “Huynh nhìn A Nhạc nhà đệ đi, đứa nhỏ này ở Luyện Khí kỳ bao lâu rồi mà vẫn chưa Trúc Cơ được, chẳng phải cũng vì thiếu linh thạch hay sao?”
Nói đến đây, Tống Khai Thành len lén quan sát phản ứng của Tống Đào Nhiên, phát hiện ông ta vẫn không hề dao động, liền nâng giọng lên mấy bậc, gào khóc thảm thiết: “Cũng đều tại ta là một người phụ thân vô dụng! Ôi, khổ cho con ta rồi!”
Tống Nhạc thường xuyên cùng phụ thân tới đây đòi tiền, phối hợp ăn ý vô cùng. Vừa thấy phụ thân nói xong, y lập tức rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: “Phụ thân, con không trách người, con biết… đây là số mệnh của con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT