Tôn Nhất Huyền chẳng thèm liếc nhìn Phượng Tứ lấy một cái, đôi mắt đẫm lệ chỉ tha thiết dõi theo Kim Duệ, trong mắt tràn đầy cầu xin và yếu đuối.
Nếu là nam nhân bình thường, bị một mỹ nhân mềm yếu bất lực như vậy nhìn chăm chú, e là đã mềm lòng như nước, nhưng đáng tiếc Kim Duệ lại không hề có hứng thú với nữ giới.
Tôn Nhất Huyền ở đây có làm duyên, làm dáng cỡ nào cũng chỉ như ném ánh mắt đưa tình cho kẻ mù.
Trong lòng Kim Duệ đã có chủ ý. Ban đầu hắn cũng động tâm với đề nghị kia, nhưng nghĩ kỹ lại thì thả đám người này đi mới là mối họa vô cùng. Bây giờ phe mình chiếm thế thượng phong, vậy thì nên nhân cơ hội mà nhổ cỏ tận gốc, không để lại chút cơ hội nào. Đợi sau khi bọn chúng chết sạch, hắn sẽ cướp lấy bảo vật của bọn họ rồi cao chạy xa bay, trốn vài trăm năm rồi hãy xuất hiện, hắn không tin mấy đại tông môn kia có thể truy sát hắn lâu đến vậy.
“Không phải ta không biết thương hoa tiếc ngọc, mà là đồng môn của ngươi không cho ngươi cơ hội này, ra tay!”
Kết thúc càng sớm càng tốt, không thể để dây dưa thêm nữa.
Chỉ là, bốn người kia sao vẫn chưa quay lại? Không phải đã giải quyết xong Tống Vu rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play