Khi bóng dáng Thành Kiều An mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, Phượng Tứ lấy ra một chiếc lông vũ sặc sỡ, nhẹ nhàng thổi một cái, chiếc lông liền phóng to gấp mấy lần. Phượng Tứ từ trên Phi Trùng đáp xuống chiếc lông vũ, sau đó thu Phi Trùng vào.
“Thành Kiều An không cho mang linh thú vào sao?” Tống Vu hỏi.
Phượng Tứ nhìn Tống Vu với ánh mắt kỳ lạ: “Được chứ.”
“Thế sao ngươi lại thu linh thú của ngươi vào?” Tống Vu chỉ vào túi linh thú bên hông hắn, “Phải nằm trong cái túi nhỏ xíu ấy, linh thú của ngươi không thấy tủi thân à?”
Lần trước nhốt Tiểu Đoàn vào túi linh thú, nó đã giận dỗi suốt một thời gian dài.
Con Phi Trùng của Phượng Tứ tuy khiến người khác khó chịu, nhưng Phượng Tứ lại rất yêu quý nó, lẽ nào lại là người thường xuyên nhốt linh thú vào túi?
Phượng Tứ lộ vẻ không thể tin nổi, còn móc tai ra như thể không tin được mình vừa nghe gì, lẩm bẩm: “Tủi thân? Nó chẳng thấy tủi thân đâu, thậm chí còn chẳng muốn ra ngoài. Mỗi lần bảo nó chở ta đi, ta còn phải cầu xin mãi nó mới chịu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT