Văn Thư không nhìn thấy bản thân, chỉ có thể nhìn thấy Lâm Tuyết, chỉ thấy khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô ấy lúc này giống như đang đeo một cái mũ trùm đầu của bọn cướp.
Văn Thư phì một tiếng bật cười, kết quả là trong miệng phun ra một đống bùn.
Từ trước đến nay Lâm Tuyết chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt ủ rũ như sắp khóc đến nơi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thư, làm sao còn khóc nổi nữa, trực tiếp phì một tiếng cũng bật cười.
Hai người nhìn đối phương cười ngặt nghẽo, mấy nam đồng chí cũng bất lực.
Hai nữ đồng chí này thật đúng là tâm lý vững vàng, ngã xuống mương kêu đến mức toàn thân đều là bùn đất, vậy mà còn có thể cười vui vẻ như vậy.
Vân Đình vừa buồn cười vừa đau lòng, đưa tay kéo người lên, Quốc Đào ở bên cạnh cũng nhíu mày, cẩn thận đỡ Lâm Tuyết lên.
"Anh nói em này, không có bản lĩnh đó thì đã nói sớm, cần gì phải cứng miệng, trên người không bị thương chỗ nào chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT