Tiểu Bạch nói, ông hai của cậu tôi, cũng chính là Chung Vạn Lý, lúc ấy ở trong lúc hôn mê, đã từng giao cho cậu tôi thứ đồ gì đó, đồng thời mơ mơ hồ hồ nói câu “Đuổi” gì đó, Tiểu Bạch khi đó không nghe rõ, cũng không hiểu ông hai của cậu tôi là có ý gì, cứ thế mơ màng hồ đồ nhận lấy đồ vật kia, sau khi cùng tôi trở lại trong thành phố, vậy mà quên béng chuyện này đi mất.
Lúc này cậu ta bỗng nhiên nhớ tới, vội từ trên người lấy ra đồ vật kia, tôi đưa mắt nhìn thử, lại là một cái hộp màu đen nho nhỏ, thần kinh Tiểu Bạch tương đối thô, cũng bất chấp tất cả, lấy ra tới thì vội vàng mở ra.
Tôi muốn cản cậu ta đã không còn kịp rồi, chỉ thấy trong hộp ong ong bay ra một cái bọ cánh cứng màu đen, ước có móng tay, nhận không ra là cái cái chủng loại gì, sau khi bay ra thì lại bồi hồi ở tại chỗ, giống như là đang tìm cái gì đó.
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái nói.
- Đây là thứ ông hai cậu đưa cho cậu sao? Sao là cái trùng?
Tiểu Bạch vò đầu nói.
- Em cũng không biết nữa, lúc ấy ông hai mơ mơ màng màng, nói cũng chưa nói rõ ràng, cứ thế mà đưa cho em cái này, em còn tưởng rằng là sủng vật ông hai nuôi cơ, lại còn đặt tên cho nó nữa, gọi là Tiểu Cường…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play