Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, không đợi sơn tiêu kia cắn được Mặc Tiểu Bạch, đã bị Mặc Tiểu Bạch cắn ngược lại, ngay sau đó, sơn tiêu kêu thảm thiết, thân thể kịch liệt co rút biến hình, chỉ mất một lát đã biến mất.
Mặc Tiểu Bạch ngồi dưới đất bẹp bẹp miệng, lăn long lóc bò lên, cười hắc hắc với tôi.
- Có mùi của người chết, ăn không ngon lắm.
Tôi xoa xoa cái mũi, nghĩ thầm huynh đệ này thật là không bình thường, sơn tiêu thuộc về quái vật nửa thật thể, do lệ khí ngưng kết mà thành, vậy mà cậu ta còn có thể ăn được, hơn nữa thoạt nhìn còn không có hại gì lắm, đúng là trâu bò.
Trước người chợt lóe bạch quang, Nam Cung Phi Yến cũng tới, sau khi nàng rơi xuống đất thấy chúng tôi đều không có việc gì, nói.
- Vừa rồi chị có xem xét qua, phía dưới cái thạch thất kia đều là cơ quan, cái người thợ săn kia sợ là cũng rơi xuống đó rồi.
Tôi gật gật đầu, nhìn chung quanh thạch thất, rất giống với cái trước, chẳng qua rộng lớn hơn một ít, hai bên cũng có mấy cái thông đạo, cũng không biết Thường thợ săn lúc này rớt đi nơi nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT