Nhớ lời Nam Cung Phi Yến từng nói, trước khi mặt trời lặn, cô ấy sẽ nghĩ cách trở lại cứu người.
Nhưng giờ thấy mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, sao cô ấy vẫn chưa trở lại thế này?
Trong lúc này, tôi cũng sắp lật nát bút ký cấm kỵ, cũng không thể tìm được manh mối gì ở bên trong. Dương Thần do dự rất lâu mới lặng lẽ ôm điện thoại đi vào trong góc phòng gọi điện, bảo muốn hỏi thử ông nội hắn, lại không ngờ vừa nói ra chuyện này đã nghe trong điện thoại truyền đến tiếng quát mắng, dọa cho Dương Thần vội vàng cúp điện thoại. Rõ ràng là hắn đã bị mắng.
Hắn bất đắc dĩ nói với tôi, hắn vốn muốn hỏi ông nội hắn, bây giờ xem ra cũng không trông cậy nổi, ông nội hắn tính tình kỳ quái, từ nhỏ đã không muốn để cho hắn học mấy thứ này, hắn len lén học được, cho nên trình độ thật sự có hạn.
Trong lòng tôi tức giận, lại không thể làm gì, nếu không phải hắn phát hiện ra A Long có vấn đề, sợ là bây giờ chúng tôi đều không hiểu gì. Có lẽ là hắn một kim đâm A Long thành người sống thực vật, vậy thì thật sự thành cũng là Dương Thần, bại cũng là Dương Thần.
Bầu trời dần dần tối, tôi đỏ mắt mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới chuyện gì đó nên nói với Dương Thần:
- Này, anh cho tôi mượn điện thoại của anh một lát...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play