Chương 8: Giao dịch quảng trường
Trò chơi đưa ra cảnh báo đặc biệt, Nhậm Du dĩ nhiên không dại gì cứng đầu xông ra. Cô đang chuẩn bị lui lại thì một thông báo khác lại bật lên, ngăn bước chân cô:
【Quảng trường gia viên – điểm an toàn tạm thời sắp mở, tọa độ ‘254.219.579’. Người chơi không có nơi cư trú có thể tạm thời lánh nạn quái vật, tuy nhiên cần trả một khoản phí để trú ngụ.】
【Khu giao dịch gia viên sắp mở, thời gian hoạt động: 20:00–22:00. Trong thời gian này, người chơi được trò chơi bảo hộ, không thể bị tấn công bởi quái vật hoặc người chơi khác.】
Quảng trường gia viên nhìn qua thì có vẻ không lớn, nhưng bước vào mới biết không gian bên trong rộng lớn đến khó tin, gần như vô biên.
Người chơi đã đến tụ tập thành từng nhóm nhỏ, có người ngồi bệt dưới đất, phần lớn vẫn mặc bộ quần áo từ sáng, điểm khác biệt duy nhất là giờ đây trong tay họ đã có thêm vũ khí – những món được tạo hình đủ kiểu, phát ra ánh sáng đặc biệt nhàn nhạt.
Có người vẻ mặt u sầu, lo lắng cho người thân ở quê nhà.
Có người vừa lau nước mắt, vừa nhìn về một hướng xa xăm, lẩm bẩm: “Trời tối rồi… không biết Phỉ Phỉ có sợ không…”
Bên cạnh, một bàn tay to nhẹ nắm lấy tay cô: “Đừng lo, Phỉ Phỉ giờ là NPC, được trò chơi bảo hộ.”
Ôn Tư Vũ gật đầu, dựa vào vai chồng, nhắm mắt lại mà hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Được bảo hộ thì đã sao, cô vĩnh viễn không thể ôm lấy mùi hương thân quen của con gái mình nữa, cũng không còn nghe được tiếng gọi “mẹ ơi” ngọt ngào kia nữa.
Cũng có những người đã nhanh chóng thích nghi, bắt đầu trao đổi về kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm đánh quái, rồi rủ nhau lập tổ đội.
“Hay tụi mình lập đội đi? Cậu là pháp sư, tớ là Đao Khách, còn người bên cạnh…”
Anh ta còn chưa nói hết, thì một thông báo xuất hiện giữa không trung:
【Ban đêm sắp đến. Người chơi muốn tạm trú ở quảng trường vui lòng thanh toán phí trú ngụ: 5 tiền đồng/người. Đếm ngược: 30… 29… 28…】
“Dẹp! Một cái quảng trường ngoài trời mà cũng đòi thu phí…”
“Thì nộp đi! Ban đầu trò chơi cho mỗi người 100 tiền mà. Nhỡ bên ngoài nguy hiểm thật thì sao?”
“Tôi hôm nay đánh quái còn lời được sáu đồng đây này, coi như là phí ngủ khách sạn!”
“Ủa nhưng chỗ này nộp tiền ở đâu vậy? À mà có ai biết mua đồ ăn ở đâu không? Trò chơi chỉ cung cấp một chút bánh nén khô với nước, ăn hết thì làm sao sống?”
Có người lạc quan: “Chắc chờ xài hết mấy món đó là thương thành sẽ mở thôi.”
Người thì vội vã nộp tiền, người thì mải nói chuyện chưa kịp phản ứng, lập tức bị một luồng sức mạnh đẩy văng khỏi quảng trường. Khi tỉnh lại đã thấy mình đứng ngoài rìa.
【Ban đêm đã bắt đầu.】
Lấy quảng trường làm ranh giới, một vòng chắn trong suốt hiện lên, nhìn qua như làn khói mỏng nhưng lại cản bước người chơi hiệu quả.
Cùng lúc đó, ánh sáng bên ngoài vụt tắt, chỉ còn vài ngọn đèn yếu ớt bên trong quảng trường phát sáng.
“Meo ——”
“Meo…”
Quái vật xuất hiện. Quanh khu vực đồng loạt vang lên tiếng mèo kêu, trong màn đêm trở nên thê lương rợn người.
“A a a! Tôi nộp! Nộp tiền!” – Có người hoảng loạn chạy thẳng về phía quảng trường, vừa thấy thông báo hiện phí lập tức ấn xác nhận, lao vào.
“Này tiểu quái sao mà đông dữ vậy?” Trong đám người, có một thanh niên quay đầu lại hỏi, “Hay tụi mình gom nhóm ra ngoài cày quái? Biết đâu trước 0 giờ lên được cấp 2?”
Không đợi ai trả lời, những người vừa bị đẩy ra ngoài vì chậm trễ nay nộp xong phí rồi lại vọt vào như ong vỡ tổ.
Một người trong số đó hơi chậm tay, liền bị một con mèo quái gần đó nhảy xổ vào cào một phát, hắn hét thảm một tiếng rồi lao vào được. Sắc mặt tái nhợt, chân còn run, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Bên ngoài vòng bảo hộ, mấy quái linh miêu cứ đi qua đi lại không cam lòng, còn giơ móng cào mạnh vào lớp chắn vô hình, để lại vệt sáng bạc lấp lánh giữa trời đêm.
Ai nấy nhìn mà sởn tóc gáy, sợ lá chắn bị công phá.
May mắn thay, vòng bảo hộ vẫn vững vàng như cũ.
“Công kích mấy con mèo này mạnh hơn ban ngày.” Có người thì thào, “Lúc nãy hắn bị cào rớt 25 máu, sáng nay tôi bị trúng một trảo mà chỉ mất 10.”
Nói rồi hắn xoa vai – nơi vết thương rát bỏng – như vẫn còn cảm giác đau âm ỉ.
Trong quảng trường lặng như tờ, mọi người đều khẩn trương nhìn ra ngoài. Người đề xuất kéo nhau ra ngoài đánh quái cũng ngậm miệng luôn.
“Nhìn bên kia kìa! Có người đang dùng Hỏa Cầu Thuật!” – Ai đó reo lên, chỉ tay về hướng xa.
Hiệu ứng kỹ năng phát sáng đỏ rực vô cùng nổi bật trong màn đêm, xuyên qua tiếng mèo kêu vang vọng truyền đến.
“Ai mà to gan vậy trời, dám nghênh chiến nguyên một bầy quái thế kia?”
Chưa dứt câu, tiếng hét thảm thiết lập tức vọng đến từ nơi phát ra hỏa cầu: “Cứu mạng —— a —— a ——”
“Cứu… có ai… A ——”
Lại một hỏa cầu bắn ra, nhưng lần này đổi lại là bốn năm con quái vây công. Tiếng người kêu cứu mỗi lúc một yếu dần, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Toàn quảng trường chìm vào một khoảng lặng chết chóc.
Ngoài khu dân cư
Phịch!
Một con mèo quái ngã xuống, rơi ra chiến lợi phẩm: 2 tiền đồng, dây thừng x1, da mèo nguyên vẹn x1, móng mèo x1, 5 điểm kinh nghiệm, hao 2 điểm thể lực.
Đứng trong khu dân cư thì không bị tấn công, nhưng ngay trước cửa, quái vật đã xuất hiện dày đặc.
Ban ngày nơi này rõ ràng là vùng an toàn.
Nhưng giờ, muốn ra khu giao dịch bày quầy bán đồ, phải mở đường giết quái mà đi.
Chi!
Cửa nhà bên cạnh bật mở. Dưới ánh sáng leo lét trong bóng tối, Nhậm Du nhận ra soái ca với hai ống quần dài ngắn không đều kia — không ngờ hai người họ sống sát vách nhau.
“Meo ——”
Một con mèo quái từ bên cạnh lao đến, Nhậm Du giơ tay bóp cò, “Phanh”, kích hoạt bạo kích, một phát hạ gục.
Phía bên kia, Hạ Kính Hoài vung trường đao, trong chớp mắt áp sát một con linh miêu, hiệu ứng ánh đao loé lên, “Vút” một tiếng chém xuống.
“Phách Trảm!”
Một đòn giết thẳng.
Tuy không phải bạo kích, nhưng sức công phá quá cao.
Nhậm Du dù có chút thưởng thức ngoại hình đối phương, cũng không vì sắc đẹp mà lơ là cảnh giác. Trong lòng âm thầm đề phòng.
Hai người cùng tiến lên, tự tay nhặt chiến lợi phẩm của mình.
Hạ Kính Hoài nhìn cô, chủ động bắt chuyện: “Xin chào, cô cũng định đến quảng trường giao dịch à?”
Nhậm Du gật đầu, mắt không rời đối phương, lạnh nhạt đáp: “Phải.”
Hy vọng hắn không làm chuyện ngu ngốc. Ở đây mà ra tay, chỉ tổ lưỡng bại câu thương.
“Đường tắt nhiều quái, tôi bên trái, cô bên phải, phối hợp đánh ra ngoài, thế nào?” Hạ Kính Hoài dường như không để tâm đến vẻ cảnh giác trong mắt cô, khẽ đề nghị.
“Được thôi.”
Hạ Kính Hoài lập tức quay người, vung đao tiến lên phía trước.
Người này đúng là tự tin thật — quay lưng hoàn toàn về phía cô mà không hề phòng bị.
Cũng tốt, cô vốn không định làm ra chuyện ngu xuẩn ấy.
Nhậm Du khẽ chớp mắt, bước lên, nâng súng khai hỏa.
Hiệu ứng âm thanh của Phách Trảm xen lẫn tiếng súng vang lên liên tục. Lũ linh miêu lần lượt ngã xuống, vật phẩm rơi ra ánh lên tia sáng mỏng trong đêm tối, nhanh chóng bị hai kẻ "giả chết" này nhặt sạch, biến mất khỏi đường tắt.
Vào tới khu giao dịch, quái bên ngoài lập tức bị chắn lại. Nhậm Du lúc này mới có thời gian mở túi đồ kiểm kê thu hoạch.
Dọc đường đến đây, cô đã hạ 11 con linh miêu, thu về:
Kinh nghiệm: 55
Tiền đồng: 22
Sợi bông: 5
Sợi tơ: 2
Dây thừng: 4
Móng miêu: 7
Da linh miêu hoàn chỉnh: 10
Một nắm lông linh miêu: 1
Mất 22 điểm thể lực — cái này thì không đáng bận tâm
Lông linh miêu là vật phẩm mới, chưa biết dùng làm gì, tạm thời cứ giữ lại.
Hợp tác tạm thời kết thúc, Hạ Kính Hoài hỏi: “Cô đến để mua đồ hay bán đồ?”
Nhậm Du: “Bán trước, bán xong mới thu gom tài liệu. Còn anh?”
Hạ Kính Hoài: “Giống nhau.”
Hai người bước vào chợ giao dịch, bên trong vắng tanh.
Rõ ràng đám người bên quảng trường vẫn còn đang chìm trong hoảng loạn của thế giới thật, chưa kịp phản ứng rằng khu giao dịch đã mở.
Mãi đến khi Nhậm Du và Hạ Kính Hoài từ bên ngoài tiến vào, Nhậm Du chọn một góc, ngồi xếp bằng dưới đất, đỉnh đầu cô bỗng bật ra dòng chữ:
[Tiệm Nhỏ Du Ngư]!
Mọi người mới bắt đầu tò mò kéo vào, vây kín cô như nêm cối.
Đang trong lúc định giá vật phẩm, Nhậm Du: “…”
Cảm giác này… sao giống như…
Di động để dưới đất, bị một vòng người vây quanh chụp hình cúi đầu.
Trong tầm mắt cô, cái di động trên mặt đất thỉnh thoảng hiện ra một vòng… toàn đầu người.
Cô ngẩng đầu liếc mắt một cái, bắt đầu treo giá vật phẩm.
Vật phẩm treo giá:
Giày vải (thường) – Yêu cầu cấp 3 – Giá: 50 tiền đồng
Giày rơm (thường) – Nhanh nhẹn +1 – Giá: 20 tiền đồng
Giày rơm (thường) – Bền 22 – Giá: 17 tiền đồng
“Đậu xanh! Có người bán giày kìa!”
Mỗi lúc một đông người nghe tin kéo đến, vây kín đến mức không nhúc nhích nổi.
Nhưng người đến sau chỉ thấy một hàng chữ trống rỗng...
Vì sao?
Hết hàng trong 1s
Tay nhanh liếc sơ thuộc tính đã mua xong. Tay chậm thì vẫn đang đọc so sánh, còn chưa kịp click thì toàn bộ thông tin đã biến mất — quay lại thì đã bán sạch.
“Các người nhanh tay quá đáng rồi đó!”
“Cho người khác coi thuộc tính đã chứ!”
Bên Nhậm Du, thông báo liên tục bật ra:
【Người chơi ‘Nhất Soái Kiếm Khách’ đã mua giày rơm của bạn, thu vào 20 tiền đồng】
【Người chơi ‘Tinh Không’ đã mua giày vải của bạn, thu vào 50 tiền đồng】
【Người chơi ‘Mân Thần Thiển Tiếu’ đã mua…】
Cô tiếp tục đăng bán quần áo.
Trang phục bày bán:
Bố y / quần thường – Thể chất +1, Vật lý phòng ngự +26 – Giá: 70 tiền đồng
Bố y / quần thường – Thể chất +2, Sinh mệnh +9 – Bền 50 – Giá: 70 tiền đồng
Bố y / quần thường – Giá: 55 tiền đồng
Đai lưng (ưu tú) – Phòng ngự pháp thuật – Giá: 30 tiền đồng
Đai lưng (thường) – Giá: 20 tiền đồng
Đai lưng (bền 21) – Giá: 10 tiền đồng
Thông báo mua liên tục hiện ra:
【Người chơi ‘Xanh Thẳm Hải’ đã mua trang phục của bạn, thu vào 70 tiền đồng】
【Người chơi ‘Đại Biểu Ca’ đã mua…】
【Người chơi ‘Mân Thần Thiển Tiếu’ đã mua…】
【Người chơi ‘Tinh Không’ đã mua đai lưng (ưu tú), thu vào 30 tiền đồng】
“Không còn nữa hả? Ai mà nhanh tay dữ thần!”
“Ê, huynh đài đằng trước, chừa chúng tôi chút canh thừa với chứ…”
“Bán cái gì vậy? Tôi còn chưa thấy mặt mũi món nào!”
“Có vị nào làm ơn thương tình, tôi còn đang trần truồng nè, để tôi mua bộ quần áo với được không? Lạnh chết mất…”
Tốc độ tay của Nhậm Du không đuổi kịp tốc độ 1s cháy hàng của đám người mua.
Chỉ vài phút, toàn bộ trang bị đánh ra đều sạch bách.
Còn chưa bày quán xong, cô bắt đầu rao bán thuốc.
Nước Việt Quất: 2 bình – 10 tiền đồng / bình
Trà Tương Quả: 4 bình – 10 tiền đồng / bình (cô giữ lại vài bình cho mình)
Vừa đăng xong, lại tiếp tục một giây cháy hàng.
Đám đông lập tức ồn ào hơn.
Đặc biệt là nghe có người bày bán thuốc, không ít người đã bắt đầu xao động.
“Còn không? Có thể giao dịch trực tiếp không?”
Nhậm Du tập trung vào việc bày hàng, không kịp đáp lời, chỉ tiếp tục đăng giá.
Cá kìm nướng: 2 phần – 20 tiền đồng / phần
Một lần nữa, trong đám đông vang lên tiếng cảm thán:
“Trời má, chúng ta có đang chơi cùng một trò không vậy?”
“Đại thần này là ai vậy trời? Không phải… đi cửa sau đấy chứ?”
Nghe đến đây, Nhậm Du trợn trắng mắt: Ngươi mới đi cửa sau! Giỏi đi cửa sau cho ta xem thử?