Giữa 12 giờ và 1 giờ đêm, có gì khác biệt về nhiệt độ không?

Nếu là bình thường thì chẳng mấy ai cảm nhận được.

Nhưng tối nay thì khác. Mặt trời đã lặn từ lâu, vậy mà không khí vẫn như đang được ai đó đun sôi từng chút một theo thời gian. Càng tệ hơn, đã mấy ngày rồi không có lấy một cơn gió. Không khí ngoài cửa sổ chẳng khác gì một đám cát nóng bỏng, ngột ngạt, như lúc nào cũng sẵn sàng đập vào mặt người ta.

Như thể ai đó đã ra lệnh, những hộ gia đình còn sót lại trong thành phố vì đủ thứ lý do mà chưa bật điều hòa, cuối cùng cũng phải nhượng bộ. Từng chiếc cục nóng ngoài ban công đồng loạt gầm rú lên. Người không có điều hòa thì chịu không nổi, cứ chỗ nào có tí mát—quán bar, cửa hàng tiện lợi 24/7, công ty, cơ quan—là người ta đổ xô đến.

Nửa tiếng sau, cùng với một tiếng "cạch" nhẹ, đèn ngủ trong căn hộ tầng 38 tắt ngúm. Bên trong chìm vào bóng tối tuyệt đối—âm thanh vo ve nhẹ nhẹ quanh phòng ngủ cũng chẳng biết im bặt từ lúc nào.

Điều hòa trung tâm ngừng hoạt động.

Chưa đầy vài phút sau khi hơi lạnh ngưng lại, Lâm Tam Tửu trong mơ màng đã bắt đầu lăn qua lăn lại khó chịu. Không còn hơi mát 26 độ, mồ hôi nhanh chóng túa ra, bết rít như một lớp màng dính bọc lấy người khiến cô khó chịu đến mức bừng tỉnh.

Ờm… điều khiển hình như để trên tủ đầu giường…

Cô lơ mơ nghĩ vậy, vừa định với tay thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Lâm Tam Tửu giật bắn người, tay lập tức khựng lại. Một lúc sau, cô hé mắt nhìn lên phía trên.

Một gương mặt trắng toát đang lơ lửng ngay trên đầu cô, đôi mắt đen sì trống hoác đang trừng trừng nhìn cô trong bóng tối.

Lại nữa rồi!—Lại nữa rồi——!

Trong đầu Lâm Tam Tửu vang lên một tiếng thét chói tai, nhưng cổ họng khô khốc đến nỗi chẳng thốt được lời nào—tim cô đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn——gương mặt trắng bệch ấy nghiêng tai lắng nghe, rồi đột ngột ghé sát mặt cô.

Hai tuần trước, cô cũng từng bị đánh thức giữa đêm vì khát nước, vừa ngồi dậy thì va ngay vào gương mặt này. Khi đó cô hét toáng lên, vừa lăn vừa bò bật đèn lên, mới nhận ra đó là Nhậm Nam.

Anh ta chẳng biết ngồi cạnh giường cô từ khi nào, mặt mày không biểu cảm, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô—y hệt như bây giờ.

Hôm đó Nhậm Nam nói, từ nhỏ anh ta đã hay mộng du.

Nếu Lâm Tam Tửu không có chút nghi ngờ, có khi cô đã tin thật. Hiện giờ, cô cố nén sợ hãi, giả vờ như chưa tỉnh hẳn, đưa tay dụi mắt, giọng run run hỏi: “Nhậm Nam, anh lại mộng du à?”

Trong bóng tối, gương mặt Nhậm Nam bất ngờ nở một nụ cười—rõ ràng, rành rọt: “Ừ, lại bị cái tật cũ rồi. Làm em sợ à?”

“Cũng… cũng hơi sợ…” Lâm Tam Tửu gần như là chạy trốn khỏi giường, đứng nép vào cửa ra vào—cảm giác có thể chạy trốn bất cứ lúc nào khiến cô bình tĩnh lại đôi chút. Cô bắt đầu cảm nhận được cái nóng hầm hập trong phòng.

“Sao nóng vậy? Anh tắt điều hòa à?”

Nhậm Nam không trả lời, chỉ kéo mạnh rèm cửa ra. Một tấm kính lớn hiện ra trước mắt. Trước kia, từ đây nhìn ra có thể thấy nửa thành phố rực rỡ ánh đèn. Nhưng tối nay, ánh sáng đó đã biến mất, cả bầu trời cũng đen kịt, không một vì sao.

Căn phòng đóng kín, nóng như cái lồng hấp.

“Điện lưới quá tải rồi, có vẻ cả thành phố đều mất điện.” Giọng Nhậm Nam vẫn đầy ý cười, thong dong bước từng bước quanh giường, tiến dần đến cửa.

Một hồi chuông cảnh báo chói tai vang lên trong đầu Lâm Tam Tửu. Chưa đợi anh ta đến gần, cô đã quay người bỏ chạy về phía phòng khách. Ba tháng sống tại căn hộ này giúp cô quen thuộc mọi ngóc ngách. Trong bóng tối, cô vẫn thành công lao thẳng đến bảng điều khiển thang máy, nhấn mạnh vào nút thang máy.

Không có đèn đỏ bật lên—một căn hộ đắt tiền thế này mà lại không có hệ thống điện dự phòng?

“Nguồn dự phòng chỉ cấp cho đèn hành lang thôi, còn thang máy—nhất là thang máy riêng, thì không.” Giọng nói quen thuộc suốt nửa năm qua vang lên phía sau. Nhậm Nam vẫn dịu dàng, nhưng lần này Lâm Tam Tửu nghe thấy trong âm tiết của anh ta có tiếng nước… giống như nước miếng đang chảy đầy miệng anh ta…

Bóng người mờ nhạt của Nhậm Nam thong thả bước lại gần, dừng lại giữa phòng khách.

Lâm Tam Tửu choáng váng. Linh cảm của cô đúng rồi—cô hối hận, buột miệng hỏi: “Anh… anh định làm gì?”

“Em rất thông minh.” Nhậm Nam nuốt một ngụm nước bọt, “Chắc đã nghi từ lâu rồi, đúng không? Nhưng đáng lẽ em nên nghe theo trực giác nhiều hơn… Nếu không thì đã chẳng về đây với anh. Mấy ngày nay, chắc em cũng đã trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh tâm lý… Cảm ơn vì đã tin anh.”

Lâm Tam Tửu không nhận ra, nhưng hai bàn tay cô đang siết chặt lại, run lẩy bẩy.

“Tiểu Tửu, trời nóng thế này, em ra mồ hôi nhiều không?” Nhậm Nam đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan.

Lâm Tam Tửu ngẩn người, theo phản xạ sờ tay lên cánh tay. Chỉ có chút mồ hôi mỏng—nhưng mà—hỏi cái này làm gì?

Nhậm Nam có vẻ hài lòng, khẽ gật đầu trong bóng tối. “Tiểu Tửu thật giỏi! Không uổng công anh nuôi em suốt nửa năm…”

Anh ta đang nói gì vậy—cô chẳng hiểu gì cả!

Lâm Tam Tửu há miệng định phản bác, nhưng hai hàm răng cứ va lập cập. Câu hỏi đã đè nặng trong lòng suốt mấy hôm qua, cuối cùng cũng bật ra: “Anh… định ăn thịt tôi?”

Bóng đen trước mặt cất giọng khen ngợi: “Trực giác thật nhạy bém.”

Câu trả lời như châm ngòi nổ trong cô—sợ hãi, giận dữ, hỗn loạn trào dâng khiến cô như bừng tỉnh. Cô bật ra một tràng như trút nước: “Đừng đùa nữa! Anh rốt cuộc là ai? Sao lại nhằm vào tôi? Tôi nói cho anh biết, tất cả bạn bè tôi đều biết tôi sống ở đây với anh…”

Cô cố tình nói to hơn, vừa ngầm hy vọng có ai nghe thấy, vừa âm thầm mon men về phía gian bếp mở bên hông phòng khách.

Nhậm Nam khẽ thở dài. “Dù gì cũng đã ở bên nhau nửa năm, để anh cho em một cái chết minh bạch.” Dứt lời, anh ta búng tay nhẹ ngón tay.

Ầm một tiếng, bức tường kính trong phòng khách vỡ vụn. Tiếng la hét xa xa vang lên, một luồng hơi nóng kèm mảnh kính vỡ vụn cuốn thẳng vào trong. Chút mát mẻ sót lại từ điều hòa lập tức tan biến.

Sao… sao lại nóng thế này? Giống như cả thành phố đang bị nướng vậy!

Chưa kịp định thần, Nhậm Nam đã lại dịu dàng nói: “Từ tối nay, thế giới này không còn là Trái Đất quen thuộc nữa. Trong thế giới mới, nếu theo đơn vị đo của các em, thì giờ là… Ồ, 56°C.”

Lâm Tam Tửu chết lặng. 56°C—nhiệt độ đủ khiến người bình thường say nắng, mất nước, chết đi sống lại.

Vừa nghĩ tới đây, cô vội vàng sờ lên gáy mình. Không ngờ Lâm Tam Tửu lại không đổ nhiều mồ hôi. 

“Thấy chưa? Anh mới nuôi em có mấy tháng, em đã tiến hóa được khả năng ‘chịu nhiệt độ cao’ và ‘trực giác nhạy bén’ rồi… Đúng là hạt giống tiềm năng anh vừa nhìn đã ưng. Nếu không phải thế giới mới đến sớm quá, anh còn muốn nuôi thêm hai năm nữa rồi mới ăn…” Giọng Nhậm Nam đầy tiếc nuối. Anh ta lại chép miệng nuốt nước miếng, từng bước tiến lại gần cô. “Tiểu Tửu, lâu lắm rồi anh chưa ăn được một người có tiềm năng cao như em.”

Ánh sáng nhàn nhạt hắt vào sau khi tường kính bị vỡ, Lâm Tam Tửu rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt anh ta.

Khuôn mặt điển trai như người mẫu ngày nào, giờ đã bị cái miệng ngày càng to chiếm trọn. Nước dãi nhễu nhão tuôn ra không kiểm soát—mà lúc này, Lâm Tam Tửu đã bị dồn vào góc bếp.

“Tôi… tôi vẫn không hiểu! Anh rốt cuộc là gì? Sao lại ăn tôi? Tiến hóa, năng lực gì đó—không phải anh bảo sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng sao? Nói đi chứ!”

Dù chỉ trì hoãn thêm một phút, cô cũng có thêm hy vọng. Lâm Tam Tửu vừa hỏi, vừa lén đưa tay ra sau, mò tới bộ dao trên bệ bếp.

Cái miệng to khựng lại, thu nhỏ bớt, lộ ra một phần nét mặt ban đầu. “Haiz… sao em ngốc vậy? Anh tất nhiên là người, Nhậm Nam là tên thật của anh—chỉ là anh khác các em. Anh đến từ một ‘thế giới mới’. Ở đó, ai sống sót được đều sẽ tiến hóa ra đủ loại năng lực… còn năng lực của anh, em chẳng thể tưởng tượng nổi đâu.”

Nhậm Nam quệt nước dãi chảy ròng ròng. “Anh khuyên em nên đặt dao xuống đi, mắt anh rất tốt. Ngoan ngoãn để anh ăn em đi, anh đảm bảo không đau—”

“Cút m.ẹ anh đi!” Anh ta chưa dứt lời, Lâm Tam Tửu đã nhào lên với con dao rọc xương sắc lẻm.

Lưỡi dao bạc lóe lên trong bóng tối, lao thẳng tới ngực Nhậm Nam. Ngay khi mũi dao sắp đâm vào ngực Nhậm Nam, anh ta chỉ nhẹ nhàng bước sang một bên, cô liền hụt đà, giẫm lên mảnh kính và ngã nhào xuống đất.

Cái miệng to há ngoác ra, chẳng cho cô cơ hội đứng dậy, lao thẳng tới—cô hoảng loạn lăn sang một bên, vung dao ra. Nhậm Nam không kịp phòng bị, bị rạch một vết thương nông.

Dao rơi lạch cạch ra xa.

Nhậm Nam tức giận đè cô xuống sàn, con ngươi co lại chỉ còn bằng đầu kim. “Bò bít tết thì phải ra dáng bò bít tết!”

Trong ánh sáng yếu ớt, Lâm Tam Tửu tuyệt vọng nhìn bóng đen lao tới cổ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play