Ký ức của cô ta như bị ai đó đổ thêm nước vào, nấu thành một nồi cháo loãng, mơ mơ hồ hồ, hỗn loạn mịt mù. Cô ta chỉ nhớ mình đang nằm ngủ trên giường, cơ thể dần nóng lên, càng lúc càng khát… Bên tai vang lên giọng đàn ông dịu dàng hỏi han, cô ta vội vàng túm lấy tay anh ta, thì thào: “Em khát quá…”
“——Có lẽ chính vào lúc đó, năng lực của cô đã vô thức được kích hoạt, mơ màng hấp thụ luôn chồng mình. Đến khi tỉnh lại, đương nhiên trên giường chỉ còn lại bộ đồ ngủ của anh ta…” Giọng Lâm Tam Tửu lạnh băng vang vọng trong căn phòng tối om.
Lúc này, cô đang nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất đầy cảnh giác. Cái năng lực này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, mà chỉ trong lúc mê man ngắn ngủi đã có thể hút sạch một người trưởng thành? Ngay cả một sợi tóc cũng không còn sót lại!
Khổng Vân trố mắt ngơ ngác, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, như thể muốn khóc lại muốn cười. Cô ta cười khẩy một tiếng, gần như méo mó cả gương mặt, nước mắt lại lã chã rơi xuống: “Cô nói bậy cái gì vậy! Cô biết cái gì! Cô chẳng qua là sợ bị tôi hấp thu nên mới bịa chuyện ra thôi!”
“…Thật sao? Vậy để tôi hỏi cô một câu, lúc tỉnh lại, cô còn khát không?” Lâm Tam Tửu bình tĩnh hỏi.
Câu hỏi ấy như cây rơm cuối cùng đè sập con lạc đà. Tinh thần Khổng Vân hoàn toàn sụp đổ — cô ta bất thình lình gào lên một tiếng chói tai, khiến mấy người giật nảy cả mình — rồi đột ngột chôn mặt vào khuỷu tay, cả người co rúm lại, lắc lư liên tục như muốn tự an ủi bản thân, bật khóc nức nở.
“Em… em không biết!” Khổng Vân vừa khóc vừa hét, nước mắt ướt đẫm cả mặt, câu từ rối loạn chẳng rõ lời lẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT