Không hiểu sao, Yến Trị Càn lại cảm thấy cơn giận trong người mình, vốn đang hừng hực bốc cháy, bỗng như bị một tầng tuyết mềm phủ lên, chỉ còn lại vài tia khói đen mờ nhạt tắt dần.
Hơi khống chế một chút?
Rồi sẽ được cô mời ăn cơm?
Vậy thì… cũng không phải không được.
Chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi mà? Ai lại không làm được chuyện nhỏ đó chứ.
Hắn vươn chân móc lấy cái ghế vừa định đá đi, kéo nó trở lại rồi ngồi xuống lần nữa, trông như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, hắn cười nhạt:
“Nhà ăn? Hừ, đó chẳng phải là chỗ mấy đứa học sinh nghèo tụ tập sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play