Tần Nhất dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Từ An Thích, thành khẩn lên tiếng:

“Ba nghìn tinh tệ là phí thủ tục đăng ký phòng làm việc, hoàn toàn không cần chuyển qua tay tôi, anh có thể tự mình đi đăng ký.”

“Nếu tôi có ý lừa anh, anh hoàn toàn có thể thu hồi phòng làm việc lại, chẳng phải sao?”

Nghe cô nói vậy, tay Từ An Thích đang lơ lửng trên nút báo cáo bỗng khựng lại.

“Sau khi hoàn tất việc thành lập, anh chính là cổ đông chính thức của trò chơi này. Về sau chỉ cần ngồi đó mà chia hoa hồng.”

“Chúng ta nếu đã hợp tác, đương nhiên sẽ ký hợp đồng đầy đủ. Công khai, minh bạch. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ chủ động cung cấp mã ID định danh của mình cho anh. Anh biết mà, mỗi công dân vừa sinh ra đều được liên kết với DNA cá nhân – thứ này không thể làm giả được đâu.”

Từ An Thích bắt đầu dao động. Trong mắt anh, chỉ cần không phải lừa đảo, chỉ riêng bản thân trò chơi – nếu thật sự như lời cô nói – thì dù chỉ phát triển được một nửa, cũng đủ để bảo đảm có lãi.

“Vậy... cổ phần chia thế nào?”

“Lợi nhuận sau thuế, anh tám tôi hai.”

“Thấp quá. Thành lập phòng làm việc là tôi bỏ toàn bộ tiền ra mà.”

Tần Nhất do dự một lát, rồi mở miệng:

“Năm năm. Nhưng tôi có một điều kiện. Sau khi trò chơi ra mắt, anh chỉ cần phụ trách nhận hoa hồng. Có thể góp ý, nhưng mọi quyết định liên quan tới trò chơi, đều do tôi toàn quyền xử lý.”

Từ An Thích gật đầu:

“Điều đó là hiển nhiên. Tôi vốn cũng không rành về thiết kế game.”

Nghe được câu trả lời này, Tần Nhất thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, đưa ra một yêu cầu quá đáng trước, sau đó hạ xuống một phương án “trung dung” thì dễ được chấp nhận hơn nhiều.

Cô để tâm một chút cũng có mục đích riêng, nhưng tạm thời chưa cần dùng đến.

“Vậy thì... chúng ta ký hợp đồng đi!”

Tần Nhất nhân cơ hội “rèn sắt khi còn nóng”, lập tức hủy bỏ bản giả định mẫu, kêu quản gia trí năng Tiểu Tam tạo hợp đồng chính thức.

“Chờ đã…”

“Hửm? Có vấn đề gì sao?” Tần Nhất nghiêng đầu hỏi.

Từ An Thích im bặt, lắc đầu chậm rãi:

“Không… không có gì.”

Thật ra ngay khoảnh khắc đó, anh vẫn chưa hoàn toàn quyết định.

Càng nghĩ càng cảm thấy nên từ chối thì hơn – đặc biệt là khi thấy cô biểu hiện nôn nóng đến độ không thể kiềm chế nổi.

Thế nhưng, khi Tần Nhất để lộ dáng vẻ chân thật nhất, anh lại chẳng thể nào từ chối nổi.

Chỉ bởi vì... cô thật sự trông quá tội nghiệp.

Làn da trắng bệch, gương mặt vì thiếu dinh dưỡng mà hóp lại, mái tóc khô vàng xác xơ. Nếu là nửa đêm gặp, chắc anh tưởng mình đang nhìn thấy ma nữ.

Cô mặc trên người bộ quần áo bảo hộ cũ kỹ, sau lưng là bức tường tạm của khu cứu tế Liên Bang, còn có cả ống dinh dưỡng rỗng lăn lóc dưới sàn – loại rẻ nhất.

Cùng tuổi với anh, lẽ ra phải là những tháng ngày thanh xuân rực rỡ nhất, vậy mà chỉ vì cuộc sống đè nặng, cô trông tiều tụy đến mức khiến người ta đau lòng.

Thế nên, Từ An Thích trầm mặc.

Ba nghìn tinh tệ với anh là một khoản kha khá – tiêu thì sẽ đau một chút, nhưng vẫn sống ổn.

Còn với cô, có thể là cả một gia tài – khoản tiền mà dẫu cố thế nào cũng không xoay ra nổi.

Sự gấp gáp kia, có lẽ chính là vì đây là cơ hội tốt nhất – cũng là cơ hội cuối cùng để cô đổi đời.

Từ An Thích không cần phải tự thuyết phục thêm nữa.

Anh gỡ bỏ cảnh giác, nét mặt nghiêm túc lại, khẽ gật đầu:

“Chúng ta ký hợp đồng đi.”

“Thật tốt quá!”

Tần Nhất không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Khuôn mặt tái nhợt kia cuối cùng cũng có chút sức sống.

Từ An Thích cũng định bật cười theo, nhưng lại cố nhịn, sợ cô nhìn ra mình đang... thương hại.

Vậy nên, đành nghiêm mặt, kiềm chế hết mọi cảm xúc.

“Đừng căng thẳng vậy chứ,” Tần Nhất cười, “Từ giờ trở đi chúng ta là cộng sự rồi!”

“Ừm.”

Từ An Thích lịch sự nhếch khóe môi. Trong lòng lại nghĩ: Dù có bị cô lừa, thì cũng đáng.

Sau khi rà soát xong hợp đồng, không phát hiện bất kỳ vấn đề nào, hai người cũng quay lại toàn bộ quá trình ký kết – mọi thứ đều công khai, minh bạch.

Ký xong, coi như cả hai đã cùng buộc chung vào một sợi dây thừng.

Đối phương từ nhà đầu tư biến thành đối tác, Tần Nhất lập tức không khách khí đưa ra yêu cầu riêng.

Cô giơ ngón trỏ và ngón cái thành hình chữ C nhỏ trước mặt, làm động tác “trăm triệu điểm điểm” vô cùng đáng yêu:

“Thật ra… em có một chút xíu ý kiến muốn chỉnh sửa bản phác thảo của anh.”

Vừa mới “vào kèo” xong, đầu óc Từ An Thích vẫn còn hơi đơ:

“Không phải nói là tôi chỉ cần ngồi nhận tiền thôi sao?”

“Đúng mà. Cho nên em chỉ góp ý thôi, anh hoàn toàn có thể không đồng ý.”

…Nhưng thật sự có thể từ chối sao?

Nếu trò chơi làm không tốt, không ai mua, lỗ vốn… chẳng phải anh là người chịu thiệt trước à?

Yêu cầu của Tần Nhất vừa nói ra, cái “tiểu tâm cơ” muốn chơi game miễn phí liền lộ rõ.

May mà Từ An Thích chỉ thở dài bất đắc dĩ, chứ không trách móc cô.

“Được rồi, em muốn sửa cái gì?”

“Chỗ này này, thêm cho cô ấy cầm một quân mạt chược nữa…”

Vừa miêu tả, Tần Nhất vừa làm điệu bộ mô phỏng. Từ An Thích thì vừa nghe vừa chỉnh lại bản phác thảo theo yêu cầu.

Thật ra mấy góp ý kiểu này anh hoàn toàn có thể chấp nhận. Trong lòng còn cảm thấy cô gái này… quá thật thà đi.

Ý tưởng trò chơi như vậy mà cũng đem chia sẻ thẳng thừng với anh, không sợ bị cướp mất à?

Nhưng Tần Nhất không phải không nghĩ đến hậu quả. Cô không nói rõ cách chơi, cũng không sợ có người bắt chước.

Thậm chí dù có bị sao chép, cô cũng chẳng ngại làm lại một trò khác.

Điều quan trọng nhất là – cô thật sự… rất khó khăn để xoay tiền khởi đầu.

Cho nên, chỉ cần có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

Dù nhìn từ góc độ nào, thì chuyện này đối với cả hai… đều là một vụ đầu tư đôi bên cùng có lợi.

“Được rồi, còn muốn chỉnh gì nữa không?”

Từ An Thích làm rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã sửa xong toàn bộ theo ý cô.

“Không còn!”

Tần Nhất nhìn hình ảnh nhân vật tay cầm mạt chược như thể đang vung phi đao, hài lòng đến nỗi mỉm cười rạng rỡ.

“Vậy em đi hoàn thiện trò chơi đây!”

“Được.”

Trong lúc Tần Nhất vùi đầu hoàn thiện sản phẩm, Từ An Thích bắt đầu đăng ký phòng làm việc.

“Em muốn đặt tên gì cho phòng làm việc?”

“Anh đặt đại đi.” – Tần Nhất không hứng thú với tên gọi.

Từ An Thích lắc đầu: “Đây là trò chơi của em mà, không có cái gì đặc biệt yêu thích sao?”

Cái gì đặc biệt yêu thích…

Tần Nhất do dự một lúc rồi đáp:

“Vậy gọi là phòng làm việc Thủy Hoàng đi.”

“Ơ… ‘shi (phân)’…” – Từ An Thích gãi đầu, ngượng ngùng hỏi – “Nó có nghĩa là gì vậy?”

Người trong Liên Bang vốn sử dụng ngôn ngữ do người xuyên việt từ Lam Tinh du nhập, nên văn hóa Hán ngữ tương thông, các thành ngữ và điển cố vẫn có thể hiểu được. Tuy nhiên, không ai ghi lại đoạn “lịch sử” không thuộc về thế giới này cả.

Tần Nhất cong khóe môi, đôi mắt sáng rỡ:

“Thủy Hoàng – công cao hơn Tam Hoàng, là vị hoàng đế vĩ đại nhất mọi thời đại.”

Và thế là, trong một buổi chiều yên ả…

Một studio nhỏ mang tên Thủy Hoàng phòng làm việc, cùng một tựa game mang màu sắc nghỉ dưỡng độc lập, lặng lẽ lên kệ.

Nhưng đến ngày hôm sau—

Số lượt tải về vẫn là: 0.

Ps: Edit đến đây tự nhiên editor cũng muốn bay vào FB làm mấy ván game bài bạc cho đã cái nư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play