Tống Dật đã ngủ lại trong nội viện của Vũ Đồng được một thời gian khá dài. Tựa hồ kể từ khi Lâm thị được ông mang về, thì trừ phi ông có công vụ, còn nếu buổi tối chỉ cần ở trong phủ, vậy thì tất nhiên là ở lại nội viện của Vũ Đồng, cho nên, sau khi ăn xong bữa tối, Tống Ngọc Tịch liền tự giác quay trở về gian phòng của mình.
Chuyện giữa Lâm thị và Tống Dật, nàng không muốn can thiệp. Hậu viện của Tống gia cũng không giống với các hậu viện của phủ đệ khác, Kỷ Lan, vị quốc công phu nhân này cũng không phải là đương gia, các cô nương khác lại ở cùng nhau, đều được dạy bảo bởi Lão phu nhân Tần thị và nữ tiên sinh trong phủ, cho nên cũng không sợ chuyện của đám di nương ảnh hưởng đến. Từ ma ma mỗi ngày đều báo cáo chuyện trong phủ cho nàng, nhưng phần lớn đều là về Quốc công sủng ái Lâm thị như thế nào, hôm nay nói cái gì, hôm qua lại đưa cái gì, bất kể lớn nhỏ. Tống Ngọc Tịch vẫn nghe, nhưng sẽ không hỏi đến, thế nhưng từ những lời Từ ma ma nàng không khó để biết được, Tống Dật thật sự rất sủng Lâm thị. Nàng đã từng làm thị thiếp của người, cho nên nàng hiểu, nam nhân chuyên sủng một người thiếp như Tống Dật thật là hiếm thấy, mặc kệ việc sủng này là ngắn hay dài thì lúc này có thể có phần tâm ý này cũng coi như là khó có được.
Sau khi rửa mặt xong, nàng để Lục Hoàn và Lưu Nhi đi ngủ, chỉ bảo họ để lại một ngọn đèn. Nàng nâng bước, đến trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống, nhìn dung mạo như hoa như ngọc của mình ở trong gương mà nhẹ thở dài. Kiếp trước, có được một dung mạo như vậy mà nàng cũng không đạt được sự sủng ái của một người nam nhân nào, cho dù là sự sủng ái lúc gặp dịp thì chơi cũng đều không có. Nàng gả cho ba nam nhân, Lý Trạm lạnh lùng, Diệp Tu ghét bỏ, ngược lại vị Hầu gia đã qua ngũ tuần là đối với nàng tốt nhất, thường xuyên sai người đưa cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch hiểu, lão Hầu gia đối tốt với nàng không phải là nam nhân đối tốt với nữ nhân, mà ông chỉ coi nàng như một người cháu gái mà yêu thương, đồ đạc và ban thưởng đưa cho nàng đều dựa theo phân lệ của tiểu thư của Định Quốc Hầu phủ. Có đôi khi ông cũng đến trò chuyện cùng nàng, nhưng về cơ bản, đều nói chuyện ở ngoài sân viện, thậm chí ngồi cùng nàng chung một gian phòng đều là việc chưa từng có. Nàng giống như một sủng vật mà khi ông cao hứng nhận nuôi, vui vẻ thì đến trêu chọc, thế nhưng không ai qua đêm ở phòng của sủng vật.
Buông lược xuống, Tống Ngọc Tịch đứng dậy, đi đến sau tấm bình phong, mở tủ quần áo ra, lấy ra một hộp nhỏ màu đen nàng giấu ở bên trong. Đây là tiền của nàng, có hai trăm lượng ngân phiếu Kỷ Hành đưa lúc trước, phần đưa cho Cam ma ma và Từ ma ma, đã bị Liễu Bình lấy mất lúc ấy, chỉ còn lại phần nàng để trong túi của mình. Sau khi đến Tống gia, có Lão phu nhân thưởng, có Tống Dật thưởng, tất cả đều để ở bên trong hộp đen nhỏ này. Bây giờ chi tiêu của Vũ Đồng viện đều từ chủ viện, cần cái gì trực tiếp đi lĩnh là được, căn bản không cần dùng đến tiền của mình, cho nên, Tống Ngọc Tịch cũng không cần phải đưa tiền cho Cam ma ma và Từ ma ma để chi tiêu.
Tống Ngọc Tịch đổ hết đồ vật ở bên trong xuống bàn trang điểm, cất lại đồ trang sức không dùng vào trong hộp, để lại ngân phiếu cùng bạc vụn. Sau khi cẩn thận đếm, thì số bạc có tới một nghìn năm trăm lượng. Bản thân nàng có hai trăm lượng, sau khi trở lại đây, lão thái quân dựa theo phần lệ của tiểu thư trong phủ, mỗi tháng mười lượng bạc, tính toán cả phần mười một năm nàng chưa từng nhận, tất cả đều đưa hết cho nàng, số bạc kia tầm một nghìn ba trăm hai mươi lượng.
Nhìn đống ngân phiếu có số lượng không hề nhỏ này, Tống Ngọc Tịch cúi người, để tay chống cằm, nhìn ánh sáng của ngọn đèn.
Nàng đã nếm qua rất nhiều đau khổ, nên nàng hiểu càng có nhiều bạc càng tốt, số bạc hiện này thoạt nhìn thì rất nhiều, thế nhưng cho dù là núi vàng núi bạc thì nếu chỉ có tiêu và tiêu thì cũng sẽ hết, huống hồ là một lượng nhỏ như vậy. Nếu không được quản lý tốt, thì nói không chừng chỉ một hai năm sau, nàng lại quay về cảnh bần hàn túng quẫn. Nàng sớm đã có ý định mở một gian hàng ở kinh thành, một nghìn năm trăm lượng, ước chừng chắc cũng chỉ mở được một gian hàng nhỏ trên phố Trường An, mà bây giờ, muốn làm như vậy thì nàng còn phải lấy được sự chấp thuận từ Tần thị. Cho dù nàng không tự mình xuất đầu lộ diện, thì cũng không muốn lén lén lút lút đi làm, dẫn đến hủy đi sự tín nhiệm của Tần thị đối với nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT