Hoàng hậu đi vào phòng luyện đan. Kể từ khi Hoàng Thượng say mê đan dược, bà ta không bao giờ tới nơi này nữa. Vương Tân đã nói với bà ta trong lúc Hoàng thượng luyện đan, không thích có người quấy nhiễu, nhưng bà ta vẫn khăng khăng tiến vào. Mùi vị trong phòng luyện đan làm cho bà ta phải che mũi lại. Bà ta nhớ rõ trước kia khi ở một chỗ với Hoàng Thượng, trên người ông luôn là hương vị sảng khoái, nhưng kể từ khi cố Hoàng hậu mất, trên người ông luôn ngập tràn mùi tàn hương, mặc dù người bên cạnh không dám nói gì, nhưng bà ta lại ngửi được.
Lò luyện đan vẫn còn đang cháy. Vương Tân nói bệ hạ đã hai ngày không ra khỏi phòng. Hoàng hậu đi vào nhìn một chút, phía sau lò luyện đan cũng không có tung tích của ông, đi qua bình phong Hoàng hậu liền nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ vì mệt mỏi mà ngủ trên giường mềm. Chỉ thấy dưới mắt ông hơi có quầng xanh, vẫn giữ nguyên áo mà ngủ, trông dáng vẻ cũng không được thoải mái. Hoàng hậu đi qua, nhìn Hoàng đế trong chốc lát, sau đó mới im lặng thở dài một hơi, rồi lấy ra một cái bình nhỏ màu đen từ trong tay áo, nắm trong lòng bàn tay.
Hoàng đế có thói quen uống đan dược được đặt trong hà bao tùy thân. Hoàng hậu nhìn hà bao kia, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, đường châm cũng không quá tinh tế, hơn nữa hà bao cũng hơi cũ. Đã nhiều năm trôi qua, ông vẫn chỉ quen đeo thứ mà người kia làm, người bên cạnh cho dù có làm nhiều thêm đi chăng nữa, đối với ông cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nữ nhân hậu cung đều nói Hoàng đế bạc tình, cho dù hôm nay sủng hạnh qua ngươi, ngày mai có thể trở mặt không quen. Nữ nhân trong cung thay hết người này đến người khác, những nữ tử trẻ trung tươi non kia nào có thể biết, trong lòng vị bệ hạ này, người quan trọng nhất rốt cuộc là ai!
Hậu cung này, thậm chí trên đời này, cũng không có người nào có thể thay thế người kia trong lòng ông. Cố Hoàng hậu đã chết, khiến cho tâm của Hoàng đế cũng chết theo.
Động tác bà ta rất nhanh. Lấy ra bình đan dược trong hà bao, đổi đan dược bên trong thành thứ bà ta mang tới, nhanh chóng bỏ vào trong bình, rồi lại nhét bình vào trong hà bao màu vàng sáng, sau đó buộc trở lại eo Hoàng đế. Xong xuôi, Hoàng hậu cũng không lập tức rời đi, mà lại ngồi xuống trên ghế khắc long phượng bên cạnh ông, chăm chú nhìn dung mạo Hoàng đế. Mấy năm nay ông cũng già đi rất nhiều, tóc cũng đã ngả hoa râm, chuyện bà ta làm năm đó, nếu bị ông biết, không biết người này sẽ nổi giận như thế nào, có lẽ nhất định sẽ cầm bảo kiếm đâm vào ngực bà ta chăng.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Hoàng hậu đứng lên, đi ra ngoài. Bà ta từng có tình cảm với ông, nếu không có tình, bà ta cũng chưa chắc đã phải khăng khăng mưu sát cố Hoàng hậu, nếu không phải muốn thay người ấy đứng bên cạnh ông, cùng ông làm vợ chồng danh chính ngôn thuận, có lẽ đến bây giờ bà ta cũng chỉ là một cung phi bình thường.
Thế nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, bà ta cũng đã bước ra một bước không nên bước, chuyện năm đó không thể bị đào ra, không thì đợi bà ta chính là một chữ chết. Mấy năm nay, bà ta đối với Hoàng đế cũng gần như đã chết tâm, bởi vì dù có như thế nào cũng không thể đi vào trong lòng ông, đã vậy thì dứt khoát không đi nữa! Ông muốn bà ta biết vâng lời, vậy bà ta liền vâng lời, ông nói cái gì bà ta đều nói được, dù sao cho dù bà ta có nói không được, ông cũng sẽ không để ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play