Bởi vì Cừu Chỉ Thiến có mâu thuẫn trong tình cảm, cho nên Tống Ngọc Tịch chỉ có thể cùng nàng ấy tán gẫu một ít đề tài làm cho tâm tình nàng ấy tốt lên. Hai người ngươi một chén, ta một chén, cứ như vậy từ trời sáng tán gẫu đến đêm tối, rượu và thức ăn ăn xong, lại dâng lên trà và điểm tâm, trà và điểm tâm ăn xong, lại bày cờ ra, thật sự giống như bạn bè thân thiết nhất trong đời vậy. Cừu Chỉ Thiến thật sự cảm thấy tiếc nuối sao không gặp Tống Ngọc Tịch sớm hơn, hai người vừa nói vừa cười, trò chuyện không dứt.
Tống Ngọc Tịch cũng giống như trở về tình cảnh hai người nằm trong hậu viện Diệp Tu lúc trước, sân tuy nhỏ, nhưng hai người vẫn luôn có thể toát ra dáng vẻ tự tại này.
Hai gò má Cừu Chỉ Thiến đỏ bừng, tựa hồ có chút say. Sau khi hai người chơi cờ xong, thì mỗi người liền cầm một bầu rượu, ngồi bên lan can ngắm trăng. Gian nhã gian này của Tống Ngọc Tịch ở lầu hai, nơi ngắm trăng đẹp nhất là chỗ lan can này.
Cừu Chỉ Thiến uống một ngụm rượu, gối đầu lên một cánh tay, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời. Tống Ngọc Tịch dựa vào sau lưng nàng, cũng ngửa đầu, nước mắt Cừu Chỉ Thiến đột nhiên rơi xuống, hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Muội có người mình thích không?"
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái, sau đó gật đầu, nói: "Có nha. Ta đã đính hôn rồi, chính là người ta thích kia."
Cừu Chỉ Thiến 'À' một tiếng, sau đó lại uống một ngụm rượu, nói: "Ta cũng vậy, đã có người mình thích, nhưng người ta thích lại là người ta không nên thích, ta và chàng nhất định không có kết quả. "

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play