Tống Dật đúng là một người không hiểu quy củ, đến lúc này hắn vẫn còn thản nhiên cười lộ ra hai hàm răng trắng, khiến lão thái quân nhìn mà tức giận vô cùng, ấn đường nhíu lại, thực sự là có thể kẹp chết một con ruồi đấy.
Trữ thị cảm thấy đã bị Tống Dật làm cho tức đến mức muốn bật cười, hừ lạnh một tiếng, nói:"Cô gia không phải muốn đùa ta đấy chứ. Lão Đại nhà ngươi từ xa chạy đến muốn các nàng làm cái gì nha?"
Trước đây, Trữ thị chỉ cảm thấy Tống Dật là người có gan, nhưng không ngờ hắn lại đạt đến trình độ không coi ra gì như thế này. Tìm đến tận cửa đòi nữ nhân, lại còn quang minh chính đại nói ra, Trữ thị cũng không biết phải nói hắn thế nào mới tốt.
"Mẫu thân, người hiểu rõ ta nhất, Kỷ Lan cũng là do người dốc lòng dạy bảo, vô cùng săn sóc ta đấy. Người như thế nào lại không biết tại sao ta lại muốn các nàng ư?"
Những lời nói châm chọc lại trực tiếp, khiến mặt mo của Trữ thị cũng không nhịn được, lập tức lạnh xuống vài phần, đôi môi run run nói với Tống Dật: "Ngươi, ngươi...Quả thực là làm ẩu mà! Các nàng là người thế nào, ngươi không biết sao? Cho dù đại lão gia đã qua đời, nhưng Lâm thị nàng vẫn là tôn trưởng tức mà Kỷ gia cưới hỏi đàng hoàng. Những lời này của ngươi là không sợ ném đi thể diện của tổ tông ngươi hả. Ta ngày thường dung túng ngươi thành tính, nên bây giờ ngươi có thể nói những lời vô lễ như vậy phải không. Ngươi có từng để Lan nhi vào mắt, nàng ấy là thê tử của ngươi, ngươi làm như vậy, không sợ phụ lòng của nàng sao? Nếu ta thật sự làm theo lời ngươi nói, thì Kỷ gia ta và Tống gia ngươi, sẽ bị người người chửi rủa thóa mạ đấy."
Kỷ Uyển Diễm cũng bị lời nói của Tống Dật dọa cho sợ ngây người. Chợt nhớ tới những gì Lâm thị nói với nàng ngày ấy, nhưng nàng vốn tưởng rằng đó chỉ là kế hoạch của Lâm thị, chứ không nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bà đã đem kế hoạch làm đến mức độ này. Không chỉ thành công đưa được Tống Dật tới, còn khiến ông không để ý đến lễ giáo mà nói ra những lời này. Phải biết, bây giờ ông mở miệng đòi Lâm thị, chính là đoạt vợ của người khác. Nếu để cho Ngự sử viết tấu chương vạch tội thì cho dù ông có là Quốc công thì cũng đủ phiền toái.
Chu thị càng là hoảng sợ đến nói không nên lời, kinh ngạc nhìn Kỷ Uyển Diễm. Bà ta thấy vô cùng khó hiểu, vì sao Lâm thị lại có mị lực lớn như vậy, cho dù đã bị điên, vẫn có người nhớ thương chạy từ kinh thành đến tìm nàng, còn vì nàng mà nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy.
La ma ma nghe đến đó, cũng hiểu được sự tình đã có chút mất khống chế, vội vàng đem nha hoàn trong phòng tất cả đều thối lui ra ngoài, bản thân bà cũng không dám ở lại, lôi kéo Chu thị vội vàng lui ra ngoài. Vốn bà cũng muốn gọi cả Kỷ Uyển Diễm, nhưng nhớ lại câu nói lúc trước của Quốc công gia, La ma ma cũng không dám vươn tay.
Tất cả mọi người trong phòng đều đã lui ra ngoài, nên Trữ thị nói chuyện càng không phải giữ ý, chỉ thấy bà ta tiếp tục nói:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play